Lời giảng cho người Pha-ri-si
(Lu-ca) 11 37 Đức Chúa Jêsus đương phán, có một người Pha-ri-si mời Ngài về nhà dùng bữa. Ngài vào ngồi bàn, 38 Người Pha-ri-si thấy Ngài không rửa trước bữa ăn, thì lấy làm lạ. 39 Nhưng Chúa phán rằng: Hỡi các ngươi là người Pha-ri-si, các ngươi rửa sạch bề ngoài chén và mâm, song bề trong đầy sự trộm-cướp và đều dữ. 40 Hỡi kẻ dại-dột! Đấng đã làm nên bề ngoài, há không làm nên bề trong nữa sao? 41 Thà các ngươi lấy của mình có mà bố-thí, thì mọi đều sẽ sạch cho các ngươi. 42 Song khốn cho các ngươi, người Pha-ri-si, vì các ngươi nộp một phần mười về bạc-hà, hồi-hương, cùng mọi thứ rau, còn sự công-bình và sự kính-mến Đức Chúa Trời, thì các ngươi bỏ qua! Ấy là các việc phải làm, mà cũng không nên bỏ qua các việc khác. 43 Khốn cho các ngươi, người Pha-ri-si, vì các ngươi ưa ngôi cao nhứt trong nhà hội, và thích người ta chào mình giữa chợ! 44 Khốn cho các ngươi, vì các ngươi giống như mả loạn, người ta bước lên trên mà không biết!
45 Một thầy dạy luật bèn cất tiếng nói rằng: Thưa thầy, thầy nói vậy cũng làm sỉ-nhục chúng tôi. 46 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Khốn cho các ngươi nữa, là thầy dạy luật, vì các ngươi chất cho người ta gánh nặng khó mang, mà tự mình thì không động ngón tay đến! 47 Khốn cho các ngươi, vì các ngươi xây mồ-mả các đấng tiên-tri mà tổ-phụ mình đã giết! 48 Như vậy, các ngươi làm chứng và ưng-thuận việc tổ-phụ mình đã làm; vì họ đã giết các đấng tiên-tri, còn các ngươi lại xây mồ cho. 49 Vậy nên, sự khôn-ngoan của Đức Chúa Trời đã phán rằng: Ta sẽ sai đấng tiên-tri và sứ-đồ đến cùng chúng nó; chúng nó sẽ giết kẻ nầy, bắt-bớ kẻ kia, 50 hầu cho huyết mọi đấng tiên-tri đổ ra từ khi sáng-thế, cứ dòng-dõi nầy mà đòi, 51 là từ huyết A-bên cho đến huyết Xa-cha-ri đã bị giết giữa khoảng bàn-thờ và đền-thờ; phải, ta nói cùng các ngươi, sẽ cứ dòng-dõi nầy mà đòi huyết ấy. 52 Khốn cho các ngươi, là thầy dạy luật, vì các ngươi đã đoạt lấy chìa khóa của sự biết, chính mình không vào, mà người khác muốn vào, lại ngăn-cấm không cho!
53 Khi Đức Chúa Jêsus ra khỏi đó rồi, các thầy thông-giáo và người Pha-ri-si bèn ra sức ép Ngài dữ-tợn, lấy nhiều câu hỏi khêu-chọc Ngài, 54 và lập mưu để bắt-bẻ lời nào từ miệng Ngài nói ra.
Lời răn-dạy các môn-đồ
12 1 Khi ấy, dân-chúng nhóm lại kể hàng ngàn người, đến nỗi giày-đạp nhau, Đức Chúa Jêsus mới trước hết phán cùng môn-đồ rằng: Hãy giữ mình về men của người Pha-ri-si, là sự giả-hình. 2 Chẳng có sự gì giấu mà không phải lộ ra, chẳng có sự gì kín mà không được biết. 3 Vậy nên mọi đều mà các ngươi đã nói nơi tối, sẽ nghe ra nơi sáng; mọi đều mà các ngươi đã nói vào lỗ tai trong buồng kín, sẽ giảng ra trên mái nhà. 4 Ta nói cùng các ngươi, là bạn-hữu ta: Đừng sợ kẻ giết xác rồi sau không làm gì được nữa. 5 Song ta chỉ cho các ngươi biết phải sợ ai: phải sợ Đấng khi đã giết rồi, có quyền bỏ xuống địa-ngục; phải, ta nói cùng các ngươi, ấy là Đấng các ngươi phải sợ! 6 Người ta há chẳng bán năm con chim sẻ giá hai đồng tiền sao? Nhưng Đức Chúa Trời không quên một con nào hết. 7 Dầu đến tóc trên đầu các ngươi cũng đã đếm cả rồi. Đừng sợ chi, vì các ngươi trọng hơn nhiều chim sẻ.
8 Ta nói cùng các ngươi, ai sẽ xưng ta trước mặt thiên-hạ, thì Con người cũng sẽ xưng họ trước mặt thiên-sứ của Đức Chúa Trời. 9 Nhưng ai chối ta trước mặt thiên-hạ, thì họ sẽ bị chối trước mặt thiên-sứ của Đức Chúa Trời. 10 Ai nói nghịch cùng Con người, thì sẽ được tha; song kẻ nói lộng-ngôn phạm đến Đức Thánh-Linh, thì không được tha đâu. 11 Khi người ta đem các ngươi đến nhà hội, trước mặt quan án và quan cai-trị, thì chớ lo về nói cách nào để binh-vực mình, hoặc nói lời gì; 12 bởi vì chính giờ đó Đức Thánh-Linh sẽ dạy các ngươi những lời phải nói.
Sự hà-tiện
13 Bấy giờ, một người giữa dân-chúng thưa rằng: Thưa thầy, xin biểu anh tôi chia gia-tài cho tôi. 14 Nhưng Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Hỡi người kia, ai đặt ta làm quan xử kiện hay là chia của cho các ngươi? 15 Đoạn, Ngài phán cùng chúng rằng: Hãy giữ cẩn-thận chớ hà-tiện gì hết; vì sự sống của người ta không phải cốt tại của-cải mình dư-dật đâu.
16 Ngài lại phán cùng chúng lời ví-dụ nầy: Ruộng của một người giàu kia sinh lợi nhiều lắm, 17 người bèn tự nghĩ rằng: Ta phải làm thể nào? Vì không có đủ chỗ chứa hết sản-vật. 18 Lại nói: Nầy, việc ta sẽ làm: ta phá cả kho-tàng và cất cái khác lớn hơn, thâu-trử sản-vật và gia-tài vào đó; 19 rồi sẽ nói với linh-hồn ta rằng: Linh-hồn ơi, mầy đã được nhiều của để dành dùng lâu năm; thôi, hãy nghỉ, ăn uống, và vui-vẻ. 20 Song Đức Chúa Trời phán cùng người rằng: Hỡi kẻ dại! Chính đêm nay linh-hồn ngươi sẽ bị đòi lại; vậy những của-cải ngươi đã sắm-sẵn sẽ thuộc về ai? 21 Hễ ai thâu-trử của cho mình mà không giàu-có nơi Đức Chúa Trời thì cũng như vậy.
Sự lo-lắng
22 Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng môn-đồ rằng: Ấy vậy, ta nói cùng các ngươi, đừng vì sự sống mà lo đồ mình ăn, cũng đừng vì thân-thể mà lo đồ mình mặc. 23 Sự sống trọng hơn đồ-ăn, thân-thể trọng hơn đồ-mặc. 24 Hãy xem con quạ: nó không gieo, không gặt, cũng không có hầm-vựa kho-tàng chi, mà Đức Chúa Trời còn nuôi nó; huống chi các ngươi quí hơn chim-chóc là dường nào! 25 Có ai trong các ngươi lo-lắng mà làm cho đời mình dài thêm một khắc không? 26 Vậy nếu đến việc rất nhỏ các ngươi cũng không có thể được, sao các ngươi lo việc khác? 27 Hãy xem hoa huệ mọc lên thể nào: nó chẳng làm khó-nhọc, cũng không kéo chỉ; song ta phán cùng các ngươi, dầu vua Sa-lô-môn sang-trọng đến đâu, cũng không được mặc áo như một hoa nào trong giống ấy. 28 Hỡi kẻ ít đức-tin, nếu loài cỏ ngoài đồng là loài nay sống mai bỏ vào lò, mà Đức Chúa Trời còn cho mặc thể ấy, huống chi là các ngươi! 29 Vậy các ngươi đừng kiếm đồ-ăn đồ-uống, cũng đừng có lòng lo-lắng. 30 Vì mọi sự đó, các dân ngoại ở thế-gian vẫn thường tìm, và Cha các ngươi biết các ngươi cần dùng mọi sự đó rồi. 31 Nhưng thà các ngươi hãy tìm-kiếm nước Đức Chúa Trời, rồi mọi sự đó sẽ được cho thêm.
32 Hỡi bầy nhỏ, đừng sợ chi; vì Cha các ngươi đã bằng lòng cho các ngươi nước thiên-đàng. 33 Hãy bán gia-tài mình mà bố-thí. Hãy sắm cho mình túi không hư, và của báu không hề hao-kém ở trên trời, là nơi kẻ trộm không đến gần, sâu mọt không làm hư-nát. 34 Vì của báu các ngươi ở đâu, thì lòng cũng ở đó.
Khuyên về sự tỉnh-thức
35 Lưng các ngươi phải thắt lại, đèn các ngươi phải thắp lên. 36 Hãy làm như người chờ-đợi chủ mình ở tiệc cưới về, để lúc chủ đến gõ cửa thì liền mở. 37 Phước cho những đầy-tớ ấy, khi chủ về thấy họ thức canh! Quả thật, ta nói cùng các ngươi, chủ sẽ thắt lưng mình, cho đầy-tớ ngồi bàn mình, và đến hầu việc họ. 38 Hoặc canh hai, canh ba, chủ trở về, nếu thấy đầy-tớ như vậy thì phước cho họ! 39 Hãy biết rõ, nếu chủ nhà hay kẻ trộm đến giờ nào, thì sẽ tỉnh-thức, chẳng để cho nó đào ngạch nhà đâu. 40 Các ngươi cũng vậy, hãy chực cho sẵn-sàng, vì Con người sẽ đến trong giờ các ngươi không ngờ.
41 Phi-e-rơ bèn thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, thí-dụ nầy Chúa phán cho chúng tôi, hay là cũng cho mọi người? 42 Chúa đáp rằng: Ai là người quản-gia ngay-thật khôn-ngoan, chủ nhà đặt coi cả người nhà mình, để đến dịp-tiện, phát lương-phạn cho họ? 43 Phước cho đầy-tớ ấy khi chủ nhà về, thấy làm như vậy! 44 Quả thật, ta nói cùng các ngươi, chủ sẽ cho nó quản-lý cả gia-tài mình. 45 Nhưng nếu đầy-tớ ấy tự nghĩ rằng: Chủ ta chậm đến; rồi cứ đánh-đập đầy-tớ trai và gái, ăn uống say-sưa, 46 thì chủ nó sẽ đến trong ngày nó không dè, và giờ nó không biết; lấy roi đánh xé da nó, và để cho nó đồng số-phận với kẻ bất-trung. 47 Đầy-tớ nầy đã biết ý chủ mình, mà không sửa-soạn sẵn và không theo ý ấy, thì sẽ bị đòn nhiều. 48 Song đầy-tớ không biết ý chủ, mà làm việc đáng phạt, thì bị đòn ít. Vì ai đã được ban cho nhiều, thì sẽ bị đòi lại nhiều; và ai đã được giao cho nhiều, thì sẽ bị đòi lại nhiều hơn.
Những lời răn-dạy khác
49 Ta đã đến quăng lửa xuống đất; nếu cháy lên rồi, ta còn ước-ao chi nữa! 50 Có một phép báp-têm mà ta phải chịu, ta đau-đớn biết bao cho đến chừng nào phép ấy được hoàn-thành! 51 Các ngươi tưởng ta đến đem sự bình-an cho thế-gian sao? Ta nói cùng các ngươi, không, nhưng thà đem sự phân-rẽ. 52 Vì từ nay về sau, nếu năm người ở chung một nhà, thì sẽ phân-li nhau, ba người nghịch cùng hai, hai người nghịch cùng ba; 53 cha nghịch cùng con trai, con trai nghịch cùng cha; mẹ nghịch cùng con gái, con gái nghịch cùng mẹ; bà gia nghịch cùng dâu, dâu nghịch cùng bà gia.
54 Ngài lại phán cùng đoàn dân rằng: Khi các ngươi thấy đám mây nổi lên phương tây, liền nói rằng: Sẽ có mưa; thì quả có vậy. 55 Lại khi gió nam thổi, các ngươi nói rằng: Sẽ nóng-nực; thì quả có vậy. 56 Hỡi kẻ giả-hình! các ngươi biết phân-biệt khí-sắc của trời đất; vậy sao không biết phân-biệt thời nầy? 57 Lại sao các ngươi cũng không tự mình xét-đoán đều gì là công-bình?
58 Vậy, khi ngươi đi với kẻ kiện mình đến trước mặt quan tòa, dọc đường hãy gắng sức giải-hòa cùng ho, e họ kéo ngươi đến trước mặt quan án, quan án giao cho thầy đội, rồi bỏ tù ngươi chăng. 59 Ta nói cùng ngươi, ngươi trả còn thiếu một đồng tiền, thì không ra khỏi tù được.
Những người Ga-li-lê bị giết. — Cây vả đưng
13 1 Cũng lúc ấy, có mấy người ở đó thuật cho Đức Chúa Jêsus nghe về việc Phi-lát giết mấy người Ga-li-lê, lấy huyết trộn lộn với của-lễ họ. 2 Đức Chúa Jêsus cất tiếng đáp rằng: Các ngươi tưởng mấy người đó vì chịu khốn-nạn dường ấy, có tội-lỗi trọng hơn mọi người Ga-li-lê khác sao? 3 Ta nói cùng các ngươi, không phải; song nếu các ngươi chẳng ăn-năn, thì hết thảy sẽ bị hư-mất như vậy. 4 Hay là mười tám người bị tháp Si-lô-ê ngã xuống đè chết kia, các ngươi tưởng họ có tội-lỗi trọng hơn mọi kẻ khác ở thành Giê-ru-sa-lem sao? 5 Ta nói cùng các ngươi, không phải; nhưng nếu các ngươi chẳng ăn-năn, thì hết thảy cũng sẽ bị hư-mất như vậy.
6 Ngài lại phán thí-dụ nầy: Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình, đến hái trái mà không thấy; 7 bèn nói cùng kẻ trồng nho rằng: Kìa đã ba năm nay ta đến hái trái nơi cây vả nầy mà không thấy: hãy đốn nó đi; cớ sao nó choán đất vô-ích? 8 Kẻ trồng nho rằng: Thưa chúa, xin để lại năm nầy nữa, tôi sẽ đào đất xung-quanh nó rồi đổ phân vào. 9 Có lẽ về sau nó sẽ ra trái; bằng không, chúa sẽ đốn.
Sự chữa bịnh trong ngày Sa-bát
10 Một ngày Sa-bát, Đức Chúa Jêsus giảng-dạy trong nhà hội kia. 11 Vả, tại đó, có người đờn-bà mắc quỉ ám, phải đau liệt đã mười tám năm; cong lưng chẳng đứng thẳng được. 12 Đức Chúa Jêsus vừa thấy, gọi mà phán rằng: Hỡi đờn-bà kia, ngươi đã được cứu khỏi bịnh; 13 Ngài bèn đặt tay trên mình người. Tức thì, người đứng thẳng lên được, và ngợi-khen Đức Chúa Trời. 14 Bấy giờ người cai nhà hội nhơn Đức Chúa Jêsus đã chữa bịnh trong ngày Sa-bát, thì giận mà cất tiếng nói cùng đoàn dân rằng: Có sáu ngày phải làm việc, vậy hãy đến trong những ngày ấy để được chữa cho, đừng đến trong ngày Sa-bát. 15 Nhưng Chúa đáp rằng: Hỡi kẻ giả-hình, mỗi người trong các ngươi, đang ngày Sa-bát, há không mở bò hoặc lừa mình ra khỏi máng cỏ, dắc đi uống nước hay sao? 16 Con gái của Áp-ra-ham nầy, quỉ Sa-tan đã cầm-buộc mười tám năm, há chẳng nên mở trói cho nó trong ngày Sa-bát sao? 17 Ngài phán như vậy, thì các kẻ thù-nghịch cùng Ngài đều hổ-thẹn, và cả dân-chúng vui-mừng về mọi việc vinh-hiển Ngài đã làm.