Ngày 27 tháng Mười

Đọc Lu-ca 7:1-9; Ma-thi-ơ 8:11-13; Lu-ca 7:10-28; Ma-thi-ơ 11:12-15; Lu-ca 7:29-50; Lu-ca 8:1-3; Mác 3:20; Ma-thi-ơ 12:22-32; Mác 3:30; Ma-thi-ơ 12:33-37; Mác 3:31; Ma-thi-ơ 12:38-45; Lu-ca 11:27-28; Ma-thi-ơ 12:46-50; Lu-ca 11:33-36

Chức Vụ Tiếp Diễn

Sự dạy dỗ sâu sắc và có thẩm quyền như vậy rõ ràng đã thu hút sự chú ý của đám đông, những người từ lâu đã vỡ mộng bởi chủ nghĩa nghi thức rỗng tuếch và sự hời hợt của hệ thống tôn giáo hiện tại của họ. Khi danh tiếng của Chúa Giê-su tiếp tục lan rộng, Giăng Báp-tít sai người đến hỏi Chúa Giê-su để xin sự xác nhận cuối cùng về danh Mê-si-a của Ngài. Có lẽ Giăng đang cảm nhận một cái chết sắp đến và chắc chắn muốn tự trấn an mình rằng chức vụ của mình đã không uổng công. Chúa Giê-su gửi thông điệp trấn an và khen ngợi Giăng về lòng can đảm và sự cống hiến của ông với tư cách là một đầy tớ của Đức Chúa Trời.

Không nghi ngờ gì nữa, vào lúc này các lãnh đạo tôn giáo cũng ngày càng nhận thức được quyền năng phi thường của Chúa Giê-su. Thay vì chấp nhận nó như là điều thiêng liêng, họ buộc tội Chúa Giê-su có quyền năng từ Sa-tan. Những gì xảy ra sau đó là một lời quở trách gay gắt dành cho các người Pha-ri-si về sự hoài nghi và đạo đức giả của họ, và một lời kêu gọi khẩn thiết để ăn năn. Các sự kiện dẫn đến cuộc đối đầu này bắt đầu diễn ra khi Chúa Giê-su đi từ trên núi trở về Ca-bê-na-um.

Thầy đội ở thành Ca-bê-na-um

(Lu-ca) 7 1Khi Đức Chúa Jêsus rao-giảng xong mọi lời ấy trước mặt dân-chúng nghe rồi, thì Ngài vào thành Ca-bê-na-um.

2Vả, một thầy đội kia có đứa đầy-tớ rất thiết-nghĩa đau gần chết, 3nghe nói Đức Chúa Jêsus, bèn sai mấy trưởng-lão trong dân Giu-đa xin Ngài đến chữa cho đầy-tớ mình. 4Mấy người đó đến cùng Đức Chúa Jêsus, mà nài-xin rằng: Thầy đội thật đáng cho thầy nhậm đều nầy; 5vì người yêu dân ta, và đã cất nhà hội cho chúng tôi. 6Đức Chúa Jêsus bèn đi với họ. Khi Ngài gần tới nhà, thầy đội sai bạn-hữu mình đi thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, xin đừng tự phiền đến thế, vì tôi không đáng rước Chúa vào nhà tôi. 7Tôi cũng nghĩ mình không đáng đến cùng Chúa; song xin phán một lời, thì đầy-tớ tôi sẽ được lành. 8Vì chính mình tôi là người thuộc dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có quân-lính dưới quyền tôi; tôi biểu tên nầy rằng: Hãy đi! thì nó đi; biểu tên khác rằng: Hãy đến! thì nó đến; và biểu đầy-tớ tôi rằng: Hãy làm việc nầy! thì nó làm. 9Đức Chúa Jêsus nghe những lời ấy, lấy làm lạ cho thầy đội, bèn xây lại cùng đoàn dân theo mình, mà phán rằng: Ta nói cùng các ngươi, dầu trong dân Y-sơ-ra-ên, ta cũng chưa thấy một đức-tin lớn dường ấy. 

(Ma-thi-ơ) 8 11 Ta cũng nói cùng các ngươi, có nhiều người từ đông-phương tây-phương sẽ đến, ngồi đồng bàn với Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp trong nước thiên-đàng. 12 Nhưng các con bổn-quốc sẽ bị liệng ra chốn tối-tăm ở ngoài, tại đó sẽ có khóc-lóc và nghiến răng. 13 Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng thầy đội rằng: Hãy về, theo như đều ngươi tin thì sẽ được thành vậy. Và chính trong giờ ấy, đứa đầy-tớ được lành.

(Lu-ca) 7 10Những kẻ sai đến trở về nhà, thấy đầy-tớ lành-mạnh.

Người trai-trẻ ở Na-in

11 Bữa sau, Đức Chúa Jêsus đi đến một thành, gọi là Na-in, có nhiều môn-đồ và một đoàn dân đông cùng đi với Ngài. 12 Khi Ngài đến gần cửa thành, họ vừa khiêng ra một người chết, là con trai một của mẹ góa kia; có nhiều người ở thành đó đi đưa với bà góa ấy. 13 Chúa thấy, động lòng thương-xót người, mà phán rằng: Đừng khóc! 14 Đoạn, Ngài lại gần, rờ quan-tài, thì kẻ khiêng dừng lại. Ngài bèn phán rằng: Hỡi người trẻ kia, ta biểu ngươi chờ dậy. 15 Người chết vùng ngồi dậy và khởi-sự nói. Đức Chúa Jêsus giao người lại cho mẹ. 16 Ai nấy đều sợ-hãi, và ngợi-khen Đức Chúa Trời rằng: Có đấng tiên-tri lớn đã dấy lên giữa chúng tôi, và Đức Chúa Trời đã thăm-viếng dân Ngài. 17 Tin nầy đồn ra khắp xứ Giu-đê, và khắp xứ xung-quanh nơi đó nữa.

Sự thăm-hỏi của Giăng Báp-tít

18 Môn-đồ của Giăng trình lại hết cả chuyện đó với người. 19 Người bèn gọi hai môn-đồ mình, sai đến thưa cùng Chúa rằng: Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác? 20 Hai người đã đến cùng Đức Chúa Jêsus, thưa rằng: Giăng Báp-tít sai chúng tôi đến hỏi thầy: Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác? 21 Vả, chính giờ đó, Đức Chúa Jêsus chữa lành nhiều kẻ bịnh, kẻ tàn-tật, kẻ mắc quỉ dữ, và làm cho nhiều người đui được sáng. 22 Đoạn, Ngài đáp rằng: Hãy về báo cho Giăng sự các ngươi đã thấy và đã nghe: kẻ đui được sáng, kẻ què được đi, kẻ phung được sạch, kẻ điếc được nghe, kẻ chết được sống lại, Tin-lành đã rao-giảng cho kẻ nghèo. 23 Phước cho kẻ không vấp-phạm vì cớ ta!

24 Hai người của Giăng sai đến đã đi rồi, Đức Chúa Jêsus mới phán cùng đoàn dân về việc Giăng rằng: Các ngươi đã đi xem chi nơi đồng vắng? Xem cây sậy bị gió rung chăng?… 25 Lại các ngươi còn đi xem gì? Xem người ăn mặc tốt-đẹp chăng? Kìa, những người mặc áo sang-trọng, và ăn-ở sung-sướng, thì ở trong đền-đài các vua! 26 Song, rốt lại, các ngươi đi xem gì? Xem một đấng tiên-tri ư? Phải, ta nói, một đấng trọng hơn tiên-tri nữa. 27 Ấy về đấng đó mà có lời chép rằng:

Nầy, ta sẽ sai sứ ta đến trước mặt ngươi,
Người sẽ dọn đường trước ngươi.

28 Ta nói cùng các ngươi, trong những người bởi đờn-bà sanh ra, không có ai lớn hơn Giăng Báp-tít đâu; nhưng trong nước Đức Chúa Trời, kẻ rất nhỏ còn lớn hơn Giăng vậy. 

(Ma-thi-ơ) 11  12 Song, từ ngày Giăng Báp-tít đến nay, nước thiên-đàng bị hãm-ép, và là kẻ hãm-ép đó choán lấy. 13 Vì hết thảy các đấng tiên-tri và sách luật đã nói trước cho đến đời Giăng. 14 Nếu các ngươi muốn hiểu biết, thì ấy là Ê-li, là đấng phải đến. 15 Ai có tai mà nghe, hãy nghe.

(Lu-ca) 29 Cả dân-chúng cùng kẻ thâu thuế chịu Giăng làm phép báp-têm, đều xưng Đức Chúa Trời là công-bình. 30 Song người Pha-ri-si cùng các thầy dạy luật không chịu Giăng làm phép báp-têm, nên chê-bỏ ý Đức Chúa Trời định về mình.

31 Vậy, ta sẽ sánh người đời nầy với gì, họ giống như ai? 32 Họ giống như con trẻ ngồi ngoài chợ, nói cùng nhau rằng: Ta đã thổi sáo, mà bay không nhảy-múa; ta đã than-vãn, mà bay không khóc. 33 Vả, Giăng Báp-tít đã đến, không ăn bánh, không uống rượu; thì các ngươi nói rằng: Người mắc quỉ dữ. 34 Con người đến, ăn và uống, thì các ngươi nói rằng: Ấy đó là người ham ăn mê uống, bạn với người thâu thuế và kẻ có tội. 35 Song sự khôn-ngoan được xưng công-bình nhờ những việc làm của nó.

Người đờn-bà có tội được tha-thứ

36 Có một người Pha-ri-si mời Đức Chúa Jêsus ăn tại nhà mình. Vậy, khi đã vào nhà người Pha-ri-si thì Ngài ngồi bàn. 37 Vả, có một người đờn-bà xấu nết ở thành đó, nghe nói Đức Chúa Jêsus đương ngồi bàn tại nhà người Pha-ri-si, bèn đem đến một bình ngọc trắng đựng đầy dầu thơm. 38 Người đứng đằng sau, nơi chơn Đức Chúa Jêsus, khóc, sa nước mắt trên chơn Ngài, rồi lấy tóc mình mà chùi; lại hôn chơn Ngài, và xức dầu thơm cho. 39 Người Pha-ri-si đã mời Ngài, thấy vậy, tự nghĩ rằng: Nếu người nầy là đấng tiên-tri, chắc biết người đờn-bà rờ đến mình đó là ai, cùng biết ấy là người đờn-bà xấu nết. 40 Đức Chúa Jêsus bèn cất tiếng phán cùng người rằng: Hỡi Si-môn, ta có vài lời nói cùng ngươi. Người thưa rằng: Thưa thầy, xin cứ nói. — 41 Một chủ nợ có hai người mắc nợ: một người mắc năm trăm đơ-ni-ê, một người mắc năm chục. 42 Vì hai người đều không có chi mà trả, nên chủ nợ tha cả hai. Trong hai người đó, ai yêu chủ nợ hơn? 43 Si-môn thưa rằng: Tôi tưởng là người mà chủ nợ đã tha nhiều nợ hơn. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ngươi đoán phải lắm. 44 Đoạn, Ngài xây lại người đờn-bà mà phán cùng Si-môn rằng: Ngươi thấy đờn-bà nầy không? Ta vào nhà ngươi, ngươi không cho nước rửa chơn; nhưng người đã lấy nước mắt thấm ướt chơn ta, rồi lấy tóc mình mà chùi. 45 Ngươi không hôn ta; nhưng người từ khi vào nhà ngươi, thì hôn chơn ta hoài. 46 Ngươi không xức dầu đầu ta; nhưng người lấy dầu thơm xức chơn ta. 47 Vậy nên ta nói cùng ngươi, tội-lỗi đờn-bà nầy nhiều lắm, đã được tha hết, vì người đã yêu-mến nhiều; song kẻ được tha ít thì yêu-mến ít. 48 Ngài bèn phán cùng người đờn-bà rằng: Tội-lỗi ngươi đã được tha rồi. 49 Các người ngồi bàn với Ngài nghĩ thầm rằng: Người nầy là ai, mà cũng tha tội? 50 Nhưng Ngài phán cùng người đờn-bà rằng: Đức-tin của ngươi đã cứu ngươi; hãy đi cho bình-an.

Ví-dụ về người gieo giống

(Lu-ca) 8 1 Kế đó, Đức Chúa Jêsus đi thành nầy đến thành kia, làng nầy đến làng khác, giảng-dạy và rao-truyền tin lành của nước Đức Chúa Trời. Có mười hai sứ-đồ ở với Ngài. 2 Cũng có mấy người đờn-bà đi theo Ngài, là những người đã được cứu khỏi quỉ dữ và chữa khỏi bịnh: Ma-ri, gọi là Ma-đơ-len, từ người bảy quỉ dữ đã ra, 3 Gian-nơ vợ Chu-xa, là quan nội-vụ của vua Hê-rốt, Su-xan-nơ và nhiều người khác nữa giúp của-cải cho Ngài.

Tội phạm đến Đức Thánh-Linh

(Mác) 3 20 Đức Chúa Jêsus cùng môn-đồ vào trong một cái nhà; đoàn dân lại nhóm-họp tại đó, đến nỗi Ngài và môn-đồ không ăn được. 

Chúa chữa người bị quỉ-ám.— Tội phạm đến Đức Thánh-Linh.— Cây và trái

(Ma-thi-ơ) 12 22 Bấy giờ có kẻ đem đến cho Đức Chúa Jêsus một người mắc quỉ ám, đui và câm; Ngài chữa cho, đến nỗi người câm nói và thấy được. 23 Chúng lấy làm lạ, mà nói rằng: Có phải người đó là con cháu vua Đa-vít chăng? 24 Song những người Pha-ri-si nghe vậy, thì nói rằng: Người nầy chỉ nhờ Bê-ên-xê-bun là chúa quỉ mà trừ quỉ đó thôi.

25 Đức Chúa Jêsus biết ý-tưởng họ, thì phán rằng: Một nước mà chia-xé nhau thì bị phá-hoang; một thành hay là một nhà mà chia-xé nhau thì không còn được. 26 Nếu quỉ Sa-tan trừ quỉ Sa-tan, ấy là tự nó chia-xé nhau; thì nước nó làm sao còn được ư? 27 Và nếu ta nhờ Bê-ên-xê-bun mà trừ quỉ, thì con các ngươi nhờ ai mà trừ quỉ ư? Bởi đó, chính chúng nó sẽ xử-đoán các ngươi vậy. 28 Mà nếu ta cậy Thánh-Linh của Đức Chúa Trời để trừ quỉ, thì nước Đức Chúa Trời đã đến tận các ngươi. 29 Hay là, có lẽ nào, ai vào nhà một người mạnh-sức để cướp lấy của, mà trước không trói người mạnh-sức ấy được sao? Phải trói người rồi mới cướp của nhà người được. 30 Ai không ở với ta, thì nghịch cùng ta; ai không thậu-hiệp với ta, thì tan ra. 

 31 Ấy vậy, ta phán cùng các ngươi, các tội-lỗi và lời phạm-thượng của người ta đều sẽ được tha; song lời phạm-thượng đến Đức Thánh-Linh thì sẽ chẳng được tha đâu. 32 Nếu ai nói phạm đến Con người, thì sẽ được tha; song nếu ai nói phạm đến Đức Thánh-Linh, thì dầu đời nầy hay đời sau cũng sẽ chẳng được tha.

(Mác) 3  30 Ngài phán như vậy, vì họ nói rằng: Người bị tà-ma ám.

(Ma-thi-ơ) 12 33 Hoặc cho là cây tốt thì trái cũng tốt, hoặc cho là cây xấu thì trái cũng xấu; vì xem trái thì biết cây. 34 Hỡi dòng-dõi rắn lục; bay vốn là loài xấu, làm sao nói được sự tốt? Bởi vì do sự đầy-dẫy trong lòng mà miệng mới nói ra. 35 Người lành do nơi đã chứa đều thiện mà phát ra đều thiện; nhưng kẻ dữ do nơi đã chứa đều ác mà phát ra đều ác. 36 Vả, ta bảo các ngươi, đến ngày phán-xét, người ta sẽ khai ra mọi lời hư-không mà mình đã nói; 37 vì bởi lời nói mà ngươi sẽ được xưng là công-bình, cũng bởi lời nói mà ngươi sẽ bị phạt.

(Mác) 3 31 Mẹ và anh em Ngài đến, đứng ngoài sai kêu Ngài. Đoàn dân vẫn ngồi chung-quanh Ngài.

Chúa chẳng khứng làm dấu lạ

(Ma-thi-ơ) 12 38 Bấy giờ có mấy thầy thông-giáo và người Pha-ri-si thưa cùng Đức Chúa Jêsus rằng: Bẩm thầy, chúng tôi muốn xem thầy làm dấu lạ. 39 Ngài đáp rằng: Dòng-dõi hung-ác gian-dâm nầy xin một dấu lạ, nhưng sẽ chẳng cho dấu lạ khác ngoài dấu lạ của đấng tiên-tri Giô-na. 40 Vì Giô-na đã bị ở trong bụng cá lớn ba ngày ba đêm, cũng một thể ấy, Con người sẽ ở trong lòng đất ba ngày ba đêm. 41 Đến ngày phán-xét, dân thành Ni-ni-ve sẽ đứng dậy với dòng-dõi nầy mà lên án nó, vì dân ấy đã nghe lời Giô-na giảng và ăn-năn; mà đây nầy, có một người tôn-trọng hơn Giô-na! 42 Đến ngày phán-xét, nữ-hoàng nam-phương sẽ đứng dậy với dòng-dõi nầy mà lên án nó, vì người từ nơi cùng trái đất đến nghe lời khôn-ngoan vua Sa-lô-môn; mà đây nầy, có một người tôn-trọng hơn vua Sa-lô-môn!

43 Khi tà-ma ra khỏi một người, thì nó đi đến nơi khô-khan kiếm chỗ nghỉ, nhưng kiếm không được; 44 rồi nó nói rằng: Ta sẽ trở về nhà ta mà ta mới ra khỏi; khi trở về, thấy nhà không, quét sạch, và sửa-soạn tử-tế. 45 Nó bèn lại đi, đem về bảy quỉ khác dữ hơn nó nữa, cùng vào nhà đó mà ở; vậy, số-phận người ấy sau lại xấu hơn trước. Dòng-dõi dữ nầy cũng như vậy.

(Lu-ca) 11 27 Đức Chúa Jêsus đương phán những đều ấy, có một người đờn-bà ở giữa dân-chúng cất tiếng thưa rằng: Phước cho dạ đã mang Ngài và vú đã cho Ngài bú! 28 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Những kẻ nghe và giữ lời Đức Chúa Trời còn có phước hơn!

Mẹ và anh em Đức Chúa Jêsus

(Ma-thi-ơ) 12 46 Khi Đức Chúa Jêsus còn phán cùng dân-chúng, thì mẹ và anh em Ngài đến đứng ngoài, muốn nói cùng Ngài. 47 [Có người thưa cùng Ngài rằng: Đây nầy, mẹ và anh em thầy ở ngoài, muốn nói cùng thầy.] 48 Ngài đáp rằng: Ai là mẹ ta, ai là anh em ta? 49 Ngài giơ tay chỉ các môn-đồ mình, mà phán rằng: Nầy là mẹ ta cùng anh em ta! 50 Vì hễ ai làm theo ý-muốn Cha ta ở trên trời, thì người đó là anh em, chị em ta, cùng là mẹ ta vậy.

(Lu-ca) 11 33 Không ai thắp đèn mà để chỗ khuất hay là dưới thùng, nhưng để trên chơn đèn, hầu cho kẻ vào được thấy sáng. 34 Mắt là đèn của thân-thể; nếu mắt ngươi sõi-sàng, cả thân-thể ngươi được sáng-láng; song nếu mắt ngươi xấu, thân-thể ngươi phải tối-tăm. 35 Ấy vậy, hãy coi chừng kẻo sự sáng trong mình ngươi hóa ra sự tối chăng. 36 Nếu cả thân-thể ngươi sáng-láng, không có phần nào tối-tăm, thì sẽ được sáng hết thảy, cũng như khi có cái đèn soi sáng cho ngươi vậy.