Ngày 09 tháng Mười

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Nê-hê-mi 4:1-23; 5:1-19; 6:1-13, 6:17-19; 6:14-16

Thù-nghịch chống-trả, lập đảng nghịch dân Giu-đa

4 1 Khi San-ba-lát hay rằng chúng tôi xây-sửa vách-thành lại, thì lấy làm giận-dữ, và nhạo-báng người Giu-đa. 2 Người nói trước mặt anh em người và đạo-quân Sa-ma-ri rằng: Những người Giu-đa yếu-nhược ấy làm gì? Chớ thì người ta sẽ để cho chúng nó làm lụng sao? Chúng nó há sẽ dâng những của-lễ ư? Trong một ngày chúng nó há sẽ làm xong sao? Đá mà đã cháy thiêu rồi, chúng nó há có thể do đống bụi-đất mà lấy nó làm thành đá lại được sao? 3 Tô-bi-gia, người Am-môn, ở bên cạnh người, nói rằng: Vả lại, cái vách bằng đá mà những kẻ ấy xây-cất kia, nếu có một con chồn leo lên đó, tất sẽ đánh nó sập xuống liền.

4 Hỡi Đức Chúa Trời của chúng tôi ôi! hãy nghe; vì chúng tôi bị khinh-dể; xin hãy đổ lại sự nhục của chúng nó trên đầu của họ, và hãy phó chúng nó làm mồi trong một xứ bắt người ta làm phu-tù kia; 5 chớ che lấp gian-ác của chúng nó, đừng xóa tội-lỗi chúng nó sạch khỏi trước mặt Chúa; vì trước mặt các thợ xây-cất, chúng nó có chọc Chúa giận.

6 Vậy, chúng tôi xây-cất vách-thành lại, và toàn vách-thành đều dính liền nhau và lên đến phân nửa bề cao; vì dân-sự chuyên thành làm công-việc.

7 Xảy khi San-ba-lát, Tô-bi-gia, những người A-rạp, dân Am-môn, và dân Ách-đốt hay rằng việc tu-bổ vách-thành Giê-ru-sa-lem tấn-tới, và các nơi hư-lũng hầu lấp lành, thì chúng nó lấy làm giận-dữ, 8 bèn tập-lập nhau hết thảy đặng đến hãm đánh Giê-ru-sa-lem và làm cho nó bị rối-loạn. 9 Nhưng chúng tôi cầu-nguyện cùng Đức Chúa Trời chúng tôi, và lập kẻ ngày và đêm canh-giữ họ. 10 Người Giu-đa nói: Còn nhiều đồ hư-nát, và sức-lực của kẻ khiêng-gánh đã yếu-mỏi; chúng ta không thể xây-cất vách-thành được. 11 Các thù-nghịch chúng tôi nói rằng: Chúng nó sẽ không hay không thấy đều đó, cho đến chừng chúng ta đến giữa chúng nó, giết chúng nó đi, và làm cho chúng nó ngưng công. 12 Song dân Giu-đa ở giữa họ, đến mười lần báo-cáo chúng tôi rằng: Thù-nghịch bởi bốn phương chạy đến. 13 Tôi bèn lập những đồn trong các nơi thấp ở phía sau vách-thành, và tại những nơi trống-trải; tôi đặt dân-sự từng họ-hàng tại đó, có cầm gươm, giáo, và cung. 14 Tôi xem-xét, chổi dậy, và nói với các người tước-vị, quan-tướng, và dân-sự còn sót lại rằng: Chớ sợ chúng; khá nhớ Chúa là một Đấng cực-đại và đáng kinh, hãy chiến-đấu cho anh em mình, cho con trai con gái mình, cho vợ và nhà của mình.

15 Khi các thù-nghịch chúng tôi hay rằng chúng tôi đã được báo tin, và Đức Chúa Trời có bại mưu của chúng nó, thì hết thảy chúng tôi đều trở lại nơi vách-thành, ai nấy về làm công-việc mình. 16 Từ ngày đó, phân nửa số đầy-tớ tôi làm công-việc, còn phân nửa kia cầm cây giáo, khiên, cung, và giáp; các quan-trưởng đều đứng ở sau cả nhà Giu-đa. 17 Những kẻ xây-sửa vách-thành, những kẻ khiêng-gánh, và những kẻ chất lên, một tay thì làm công-việc, còn một tay thì cầm binh-khí mình. 18 Những kẻ xây-sửa, ai nấy đều có cây gươm mình đeo nơi lưng, rồi xây-sửa; còn kẻ thổi kèn thì ở bên tôi. 19 Tôi nói với các người tước-vị, các quan-trưởng, và dân-sự còn sót lại, mà rằng: Công-việc thì lớn và dài, còn chúng ta làm rải-rác ở trên vách, người nầy cách xa người kia. 20 Tại nơi nào các ngươi nghe tiếng kèn, thì hãy nhóm lại cùng chúng ta ở đó; Đức Chúa Trời của chúng ta sẽ chiến-đấu cho chúng ta.

21 Chúng tôi làm công-việc là như vậy; phân nửa họ cầm cây giáo từ lúc rạng-đông cho đến khi sao mọc. 22 Trong lúc ấy, tôi cũng nói với dân-sự rằng: Mỗi người hãy cùng tôi-tớ mình ngủ đêm tại trong Giê-ru-sa-lem, để ban đêm chúng phòng giữ, và ban ngày làm công-việc. 23 Nào tôi, nào anh em tôi, nào các người đầy-tớ tôi, nào những lính-canh theo tôi, chẳng có ai cởi áo mình ra, mỗi người đều đeo binh-khí nơi bên hữu mình.

Nê-hê-mi binh-vực kẻ nghèo

5 1 Khi ấy có tiếng kêu la lớn của dân-sự và vợ họ về người Giu-đa, là anh em mình. 2 Có người nói rằng: Chúng tôi, con trai và con gái chúng tôi, đông-đảo, và chúng tôi phải có lúa-mì để ăn cho sống. 3 Cũng có người nói rằng: Trong khi đói-kém, chúng tôi cầm ruộng, vườn nho và nhà chúng tôi hầu cho có lúa-mì ăn. 4 Lại có người khác nói rằng: Chúng tôi có cầm ruộng và vườn nho chúng tôi, mà vay bạc đặng đóng thuế cho vua. 5 Vả, thân của chúng tôi vốn như của anh em chúng tôi, các con trai chúng tôi khác nào các con trai họ; nầy chúng tôi phải bắt các con trai và con gái chúng tôi làm tôi-mọi, và đã có đứa con gái chúng tôi làm tôi-mọi rồi; không còn thuộc nơi quyền tay chúng tôi chuộc nó lại; vì đồng-ruộng và vườn nho chúng tôi đã thuộc về kẻ khác.

6 Khi tôi nghe các lời nầy và tiếng kêu la của họ, bèn lấy làm giận lắm. 7 Lòng tôi bàn-tính về đều đó, cãi-lẫy với những người tước-vị và các quan-trưởng, mà rằng: Các ngươi buộc tiền lời cho mỗi người anh em mình! Tôi nhóm lại một hội đông-đảo đối-nghịch chúng, 8 mà nói rằng: Cứ theo quyền chúng ta có chuộc lại anh em chúng ta, là người Giu-đa, mà đã bị bán cho các dân-tộc, và các ngươi lại muốn bán anh em mình sao? Chớ thì họ sẽ bị bán cho chúng ta sao? Chúng bèn làm thinh chẳng biết nói chi nữa. 9 Tôi lại nói: Đều anh em làm chẳng được tốt. Anh em há chẳng đáng lẽ ăn ở cách kính-sợ Đức Chúa Trời, e bị sỉ-nhục giữa các dân-tộc, là thù-nghịch của chúng ta, sao? 10 Tôi, anh em tôi, và các đầy-tớ tôi cũng có cho họ vay mượn bạc và lúa-mì vậy. Nhưng tôi xin anh em hãy bỏ cái ăn lời nầy. 11 Tôi xin anh em chánh ngày nay, hãy trả lại cho họ đồng-ruộng, vườn nho, vườn ô-li-ve, và nhà-cửa của họ, cùng lời một phân trăm về bạc lúa-mì, rượu, và dầu, mà anh em đã bắt họ nộp. 12 Chúng nói rằng: Chúng tôi sẽ trả lại, và không đòi họ chi hết; chúng tôi sẽ làm như vậy y ông đã nói. Tôi đòi những thầy tế-lễ, bắt chúng thề phải làm theo như lời hứa đó. 13 Tôi cũng giũ vạt áo tôi, mà rằng: Phàm ai không giữ làm theo lời hứa nầy, nguyện Đức Chúa Trời hãy giũ hắn khỏi nhà và khỏi hao-lợi của công-lao hắn; nguyện hắn bị giũ sạch-không như vậy! Cả hội-chúng đồng nói: A-men! Chúng ngợi-khen Đức Giê-hô-va. Đoạn, dân-sự đều làm theo lời hứa ấy.

14 Vả lại, từ ngày tôi được lập làm tổng-trấn trong xứ Giu-đa, tức từ năm thứ hai mươi cho đến năm thứ ba mươi hai đời vua Ạt-ta-xét-xe, cộng trong mười hai năm, tôi hoặc anh em tôi chẳng ăn lương-lộc thường cấp cho quan tổng-trấn. 15 Nhưng các quan tổng-trấn đã đến nhậm trước tôi, bắt dân-sự cấp dưỡng, lấy cho mình lương-thực, và rượu, trừ ra bốn mươi siếc-lơ bạc; đến đỗi các đầy-tớ họ cũng lấn-lướt trên dân-sự nữa. Nhưng tôi không có làm như vậy; vì cớ kính-sợ Đức Chúa Trời. 16 Lại tôi cũng giữ bền-vững trong công-việc xây-sửa vách nầy, chẳng có mua đồng-ruộng nào; và các đầy-tớ tôi đều hội-hiệp lại đó đặng làm công-việc. 17 Nơi bàn ăn tôi cũng có một trăm năm mươi người Giu-đa và quan-trưởng, ngoại trừ những kẻ ở giữa các dân-tộc chung-quanh chúng tôi đi đến. 18 Vả, người ta dọn ăn cho mỗi ngày một con bò, sáu con chiên chọn-lựa; người ta cũng dọn những gà vịt, và mỗi mười ngày đủ các thứ rượu rất nhiều. Dầu như vậy, tôi cũng không đòi lương-lộc của phần tổng-trấn, vì công-dịch lấy làm nặng-nề cho dân-sự nầy. 19 Hỡi Đức Chúa Trời tôi ôi! nguyện Chúa nhớ lại tôi về các đều tôi đã làm cho dân-sự nầy, và làm ơn cho tôi.

Phe-đảng mới nghịch với Nê-hê-mi. — Đức-tin và lòng bền-đỗ của người

6 1 Xảy khi San-ba-lát, Tô-bi-gia, Ghê-sem, là người A-rạp, và các thù-nghịch chúng tôi khác, hay rằng tôi đã xây-sửa vách-thành rồi, không còn nơi hư-lũng nào nữa, dầu cho đến lúc ấy tôi chưa tra cánh cửa, 2 thì San-ba-lát và Ghê-sem, sai đến nói với tôi rằng: Hãy đến, ta sẽ gặp nhau trong một làng nào tại trũng Ô-nô. Nhưng chúng có ý làm hại tôi. 3 Tôi sai sứ-giả đến nói cùng chúng rằng: Ta mắc làm công-việc lớn, xuống không đặng. Lẽ nào để công-việc dứt trong khi bỏ nó đặng đi xuống với các ngươi? 4 Chúng sai nói với tôi bốn lượt như vậy; song tôi đáp lại với chúng cũng y nhau. 5 Lần thứ năm, San-ba-lát sai kẻ tôi-tớ người, cũng như cách cũ, có cầm thơ không niêm nơi tay; 6 trong thơ có viết rằng: Trong các dân-tộc người ta nghe đồn và Gát-mu nói rằng: Ông và người Giu-đa toan nhau dấy loạn; tại cớ ấy, nên ông mới xây-sửa vách-thành; và cứ theo lời đồn đó, tất ông muốn lên làm vua của chúng. 7 Lại ông có lập những tiên-tri đặng truyền-giảng về ông tại trong Giê-ru-sa-lem rằng: Có một vua trong xứ Giu-đa! Bây giờ người ta chắc sẽ tâu cho vua nghe cũng các việc ấy; vậy, hãy đến, để chúng ta nghị-luận với nhau. 8 Tôi sai nói với người rằng: Những đều ngươi nói, chẳng có ai làm chút nào; nhưng chánh trong lòng ngươi có đặt nó ra. 9 Vì chúng nó muốn nhát cho chúng tôi hết thảy đều sợ-hãi; chúng nó rằng: Tay của chúng nó sẽ bị mỏi-mệt, không làm công-việc nữa. — Vậy bây giờ, hỡi Chúa, hãy làm cho tay tôi mạnh-mẽ.

10 Đoạn, tôi đi đến nhà của Sê-ma-gia, con trai của Đê-la-gia, cháu của Mê-hê-ta-bê-ên (người ấy đã rút ẩn ở đó); người nói rằng: Chúng ta hãy gặp nhau tại trong nhà của Đức Chúa Trời, chánh giữa đền-thờ, rồi chúng ta sẽ đóng các cửa đền-thờ lại; vì chúng nó sẽ đến giết ông; ấy lúc ban đêm mà chúng nó toan đến giết ông. 11 Tôi nói: một người như tôi đây sẽ chạy trốn ư? Người nào như tôi đây vào trong đền-thờ mà lại được sống sao? Tôi không vào đâu 12 Tôi nhìn-biết chẳng phải Đức Chúa Trời có sai người đến, vì người nói lời tiên-tri đó nghịch với tôi. Tô-bi-gia và San-ba-lát đã mướn người vậy. 13 Vì tại đó, người được trả tiền công đặng khiến tôi sợ-hãi, dụ tôi phạm tội, hầu cho chúng nó có cớ đồn tiếng xấu-xa, và làm sỉ-nhục tôi. 

17 Cũng trong những ngày ấy, có các người tước-vị của xứ Giu-đa gởi lắm thơ từ cho Tô-bi-gia, và Tô-bi-gia đáp thơ gởi lại cho chúng. 18 Vì tại Giu-đa có nhiều kẻ đã thề kết-hiệp với người, bởi người là rể của Sê-ca-nia, con trai của A-ra; và Giô-ha-nan, con trai người, đã cưới con gái của Mê-su-lam, là con trai của Bê-rê-kia. 19 Chúng cũng nói trước mặt tôi những việc tốt-lành của người và chúng học lại cho người các lời của tôi. Còn Tô-bi-gia gởi thơ để làm cho tôi sợ-hãi.

14 Đức Chúa Trời tôi ôi! xin hãy nhớ Tô-bi-gia và San-ba-lát, tùy theo các công-việc nầy mà hai người đã làm; xin cũng nhớ đến Nô-a-đia, nữ tiên-tri, và các tiên-tri khác đã muốn làm cho tôi sợ-hãi!

15 Vậy, ngày hai mươi lăm tháng Ê-lun, vách-thành sửa xong, hết năm mươi hai ngày. 16 Khi những thù-nghịch chúng tôi hay được đều đó, thì các dân-tộc chung-quanh chúng tôi đều sợ-hãi và lấy làm ngã lòng; vì chúng nó nhìn-biết rằng công-việc nầy thành được bởi Đức Chúa Trời của chúng tôi. 

< Lui    Trang Lịch     Tới >