Ngày 18 tháng Chín

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Thi thiên 44; 74; 79; 80; 85; 89

Thi thiên của một Dân Tộc trong Lưu Đầy

Nhiều cảm xúc được bày tỏ bởi Gióp là những cảm xúc giống nhau chứa đựng trong một số Thi thiên được viết về dân Y-sơ-ra-ên trong lưu đầy. Như Gióp, dân chúng đã từ thịnh vượng rơi vào sự xấu hổ. Như Gióp, họ đang đối mặt với sự chế giễu và thậm chí là cái chết. Những lời cầu nguyện của họ giữa cảnh tù đày và lưu đầy bộc lộ một dân tộc đang suy ngẫm nghiêm túc về tình cảnh của mình và những tội lỗi đã gây ra nó. Sự thú tội là một chủ đề trung tâm, và hy vọng được giải cứu là lời cầu nguyện của họ. Mười Thi thiên sau đây phơi bày sự cô đơn đau đớn không chỉ của những người tù đày này mà của bất kỳ ai từng thức tỉnh trước nhận thức khắc nghiệt rằng mình đang trong cảnh lưu đầy tâm linh.

Nhắc lại ơn xưa của Đức Chúa Trời, và bày ra sự hoạn-nạn hiện bây giờ
Thơ con-cháu Cô-rê làm, để dạy-dỗ. Cho thầy nhạc-chánh

44 1 Hỡi Đức Chúa Trời, lỗ tai chúng tôi có nghe,
Tổ-phụ chúng tôi đã thuật lại
Công-việc Chúa đã làm trong đời họ,
Buổi ngày xưa.
2 Chúa dùng tay mình đuổi các dân-tộc ra, song lại tai-bồi tổ-phụ chúng tôi;
Chúa làm khổ cho các dân; nhưng lại làm cho tổ-phụ chúng tôi lan ra.
3 Vì họ chẳng nhờ thanh gươm mình mà được xứ,
Cũng chẳng nhờ cánh tay mình mà được cứu;
Bèn nhờ tay hữu Chúa, cánh tay Chúa, và sự sáng mặt Chúa,
Vì Chúa làm ơn cho họ.
4 Hỡi Đức Chúa Trời, Chúa là vua tôi;
Cầu Chúa ban lịnh giải-cứu Gia-cốp.
5 Nhờ Chúa, chúng tôi sẽ xô đổ cừu-địch chúng tôi;
Nhơn danh Chúa, chúng tôi giày-đạp những kẻ dấy nghịch cùng chúng tôi.
6 Vì tôi chẳng nhờ-cậy cung tôi,
Thanh gươm tôi cũng sẽ chẳng cứu tôi đâu;
7 Nhưng Chúa đã cứu chúng tôi khỏi cừu-địch chúng tôi,
Làm bỉ mặt những kẻ ghen-ghét chúng tôi.
8 Hằng ngày chúng tôi đã khoe mình về Đức Chúa Trời,
Lại sẽ cảm-tạ danh Chúa đến đời đời.(Sê-la)

9 Song nay Chúa đã từ-bỏ chúng tôi, làm cho chúng tôi bị nhuốc-nhơ,
Chúa chẳng còn đi ra cùng đạo binh chúng tôi nữa.
10 Chúa khiến chúng tôi lui lại trước mặt cừu-địch,
Và kẻ ghét chúng tôi cướp lấy của cho mình.
11 Chúa đã phó chúng tôi khác nào chiên bị định làm đồ-ăn,
Và đã làm tản-lạc chúng tôi trong các nước.
12 Chúa đã bán dân-sự Chúa không giá chi,
Và đánh giá chúng nó chẳng cao.
13 Chúa làm chúng tôi thành vật ô-nhục cho kẻ lân-cận chúng tôi,
Làm đồ nhạo-báng và một sự chê-cười cho những kẻ ở xung-quanh.
14 Chúa làm chúng tôi nên tục-ngữ giữa các nước,
Trong các dân, ai thấy chúng tôi bèn lắc đầu.
15 Cả ngày sự sỉ-nhục ở trước mặt tôi,
Sự hổ-ngươi bao-phủ mặt tôi,
16 Tại vì tiếng kẻ sỉ-nhục mắng-chưởi,
Và vì cớ kẻ thù-nghịch và kẻ báo-thù.
17 Mọi đều ấy đã xảy đến cho chúng tôi; song chúng tôi nào quên Chúa,

Cũng không bội-nghịch giao-ước của Chúa.
18 Lòng chúng tôi không thối lại,
Bước chúng tôi cũng không trớ khỏi lối Chúa.
19 Dầu vậy, Chúa đã bẻ nát chúng tôi trong chỗ chó rừng,
Bao-phủ chúng tôi bằng bóng sự chết.
20 Nếu chúng tôi có quên danh Đức Chúa Trời chúng tôi,
Hoặc giơ tay mình hướng về một thần lạ,
21 Đức Chúa Trời há sẽ chẳng hỏi-tra sao?
Vì Ngài biết thấu sự bí-mật của lòng.
22 Thật vì Chúa mà hằng ngày chúng tôi bị giết,
Chúng tôi bị kể như con chiên dành cho lò-cạo.
23 Hỡi Chúa, hãy tỉnh-thức! Nhơn sao Chúa ngủ?
Hãy chổi-dậy, chớ từ-bỏ chúng tôi luôn luôn.
24 Cớ sao Chúa giấu mặt đi,
Quên nỗi hoạn-nạn và sự hà-hiếp chúng tôi?
25 Vì linh-hồn chúng tôi bị phục dưới bụi-tro;
Thân-thể chúng tôi dính vào đất.
26 Xin Chúa hãy chổi-dậy mà giúp-đỡ chúng tôi,
Hãy vì sự nhơn-từ Chúa mà chuộc chúng tôi.

Than-thở vì kẻ thù-nghịch đã phá hoang xứ
Thơ A-sáp làm, để dạy-dỗ

74 1 Đức Chúa Trời ôi! vì sao Chúa bỏ chúng tôi luôn luôn?
Nhơn sao cơn giận Chúa nổi phừng cùng bầy chiên của đồng cỏ Chúa?
2 Xin hãy nhớ lại hội Chúa mà Chúa đã được khi xưa,
Và chuộc lại đặng làm phần cơ-nghiệp của Chúa;
Cũng hãy nhớ luôn núi Si-ôn, là nơi Chúa đã ở.
3 Cầu-xin Chúa đưa bước đến các nơi hư-nát đời đời:
Kẻ thù-nghịch đã phá-tan hết trong nơi thánh.
4 Các cừu-địch Chúa đã gầm-hét giữa hội Chúa;
Chúng nó dụng cờ chúng nó để làm dấu-hiệu.
5 Chúng nó giống như kẻ giơ rìu lên
Trong đám rừng rậm kia.
6 Bây giờ chúng nó dùng rìu và búa
Đập bể hết thảy vật chạm-trổ.
7 Chúng nó đã lấy lửa đốt nơi thánh Chúa,
Làm cho chỗ danh Chúa ở ra phàm đến đất.
8 Chúng nó nói trong lòng rằng: Chúng ta hãy hủy-phá chung cả hết thảy đi.
Chúng nó đã đốt các nhà hội của Đức Chúa Trời trong xứ.
9 Chúng tôi chẳng còn thấy các ngọn cờ chúng tôi;
Không còn đấng tiên-tri nữa,
Và giữa chúng tôi cũng chẳng có ai biết đến chừng nào…
10 Đức Chúa Trời ôi! kẻ cừu-địch sẽ nói sỉ-nhục cho đến chừng nào?
Kẻ thù-nghịch há sẽ phạm danh Chúa hoài sao?
11 Sao Chúa rứt tay lại, tức là tay hữu Chúa?
Khá rút nó ra khỏi lòng, và tiêu-diệt chúng nó đi!

12 Dầu vậy, Đức Chúa Trời là Vua tôi từ xưa,
Vẫn làm sự cứu-rỗi trên khắp trái đất.
13 Chúa đã dùng quyền-năng Chúa mà rẽ biển ra,
Bẻ gãy đầu quái-vật trong nước.
14 Chúa chà-nát đầu lê-vi-a-than,
Ban nó làm thực-vật cho dân ở đồng vắng.
15 Chúa khiến suối và khe phun nước,
Và làm cho khô các sông lớn.
16 Ngày thuộc về Chúa, đêm cũng vậy;
Chúa đã sắm-sửa mặt trăng và mặt trời.
17 Chúa đã đặt các bờ-cõi của đất,
Và làm nên mùa hè và mùa đông.
18 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy nhớ rằng kẻ thù-nghịch đã sỉ-nhục,
Và một dân ngu-dại đã phạm đến danh Ngài.
19 Xin chớ phó cho thú dữ linh-hồn bồ-câu-đất của Chúa;
Cũng đừng quên hoài kẻ khốn-cùng của Chúa.
20 Xin Chúa đoái đến sự giao-ước;
Vì các nơi tối-tăm của đất đều đầy-dẫy sự hung-bạo.
21 Nguyện kẻ bị hà-hiếp chớ trở về hổ-thẹn;
Nguyện kẻ khốn-cùng và người thiếu-thốn ngợi-khen danh Chúa.
22 Hỡi Đức Chúa Trời, hãy chổi-dậy, binh-vực duyên-cớ Chúa.

Hãy nhớ lại thể nào kẻ ngu-dại hằng ngày sỉ-nhục Chúa.
23 Xin chớ quên tiếng kẻ cừu-địch Chúa:
Sự ồn-ào của kẻ dấy nghịch cùng Chúa thấu lên không ngớt.

Tác-giả than-thở vì Giê-ru-sa-lem bị phá-hủy, và cầu Chúa giúp-đỡ
Thơ A-sáp làm

79 1 Đức Chúa Trời ôi! dân ngoại đã vào trong sản-nghiệp Chúa,
Làm ô-uế đền thánh của Chúa,
Và làm cho Giê-ru-sa-lem thành ra đống.
2 Chúng nó đã phó thây các tôi-tớ Chúa
Làm đồ-ăn cho loài chim trời,
Cũng đã phó thịt của các thánh Chúa cho muông-thú của đất.
3 Chúng nó đổ huyết họ ra như nước
Ở chung-quanh Giê-ru-sa-lem,
Chẳng có ai chôn họ.
4 Chúng tôi đã trở nên sự sỉ-nhục cho kẻ lân-cận mình,
Vật nhạo-báng và đồ chê-cười cho những kẻ ở chung-quanh chúng tôi.
5 Đức Giê-hô-va ôi! cho đến chừng nào? Ngài há sẽ giận đời đời sao?
Sự phân-bì Chúa há sẽ cháy như lửa ư?

6 Xin hãy đổ sự giận Chúa trên các dân không biết Chúa,
Và trên các nước không cầu-khẩn danh Chúa;
7 Vì chúng nó đã ăn nuốt Gia-cốp,
Và phá hoang chỗ ở người.
8 Xin Chúa chớ nhớ lại mà kể cho chúng tôi các tội-ác của tổ-phụ chúng tôi;
Nguyện sự thương-xót Chúa mau mau đến đón rước chúng tôi,
Vì chúng tôi lấy làm khốn-khổ vô hồi.
9 Hỡi Đức Chúa Trời về sự cứu-rỗi chúng tôi, vì vinh-hiển của danh Chúa, xin hãy giúp-đỡ chúng tôi;
Nhơn danh Chúa, xin hãy giải-cứu chúng tôi, và tha tội cho chúng tôi.
10 Vì cớ sao các dân nói rằng: Đức Chúa Trời chúng nó ở đâu?
Nguyện sự báo-thù huyết kẻ tôi-tớ Chúa, mà đã bị đổ ra,
Được biết giữa các dân, trước mặt chúng tôi.
11 Nguyện tiếng than-thở kẻ phu-tù thấu đến trước mặt Chúa;
Tùy quyền-năng lớn-lao của Chúa, xin hãy bảo-hộ những kẻ đã bị định phải chết.
12 Hỡi Chúa, sự sỉ-nhục mà kẻ lân-cận chúng tôi đã làm cho Chúa,
Xin hãy báo-trả sự ấy gấp bằng bảy trong lòng chúng nó.
13 Còn chúng tôi là dân-sự Chúa, và là bầy chiên của đồng cỏ Chúa,
Chúng tôi sẽ cẩm-tạ Chúa mãi mãi;
Từ đời nầy qua đời kia chúng tôi sẽ truyền ra sự ngợi-khen Chúa.

Tác-giả nài-xin Chúa cứu-vớt dân Ngài khỏi hoạn-nạn
Thơ A-sáp làm. Cho thầy nhạc-chánh, dùng về điếu « Bông-huệ chứng-cớ »

80 1 Hỡi Đấng chăn-giữ Y-sơ-ra-ên, hỡi Đấng dẫn-dắt Gia-cốp như bầy chiên,
Hãy lắng tai nghe.
Hỡi Đấng ngự trên chê-ru-bin,
Hãy sáng sự rực-rỡ Ngài ra.
2 Trước mặt Ép-ra-im, Bên-gia-min, và Ma-na-se, xin hãy giục-giã năng-lực Ngài,
Và đến cứu chúng tôi.
3 Hỡi Đức Chúa Trời, xin hãy đem chúng tôi lại,
Và làm cho mặt Chúa sáng chói, thì chúng tôi sẽ được cứu.
4 Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời vạn-quân,
Chúa giận lời cầu-nguyện của dân Chúa cho đến chừng nào?
5 Chúa đã nuôi chúng nó bằng bánh giọt lệ,
Và cho chúng nó uống nước mắt đầy đấu.
6 Chúa làm chúng tôi thành bia tranh-cạnh cho kẻ lân-cận chúng tôi,
Và kẻ thù-nghịch cùng nhau cười-nhạo chúng tôi.
7 Hỡi Đức Chúa Trời vạn-quân, xin hãy đem chúng tôi lại,
Và làm cho mặt Chúa sáng chói, thì chúng tôi sẽ được cứu.
8 Từ Ê-díp-tô Chúa đã dời sang một cây nho;
Chúa đuổi các dân ra, rồi trồng cây ấy;
9 Cũng xở đất cho nó,
Nó bèn châm rễ và bò đầy đất.
10 Các núi bị bóng nó che-phủ,
Và các nhành nó giống như cây hương-nam của Đức Chúa Trời.
11 Các nhành nó gie ra đến biển,
Và chồi nó lan đến sông.
12 Vì cớ sao Chúa phá hàng rào nó,
Để cho các kẻ đi qua lảy-lặt nó?
13 Heo rừng cắn phá nó,
Và các thú đồng ăn nó.
14 Đức Chúa Trời vạn-quân ôi! xin hãy trở lại,
Từ trên trời hãy ngó xuống, đoái-xem, và thăm-viếng cây nho nầy,
15 Là tượt nho mà tay hữu Chúa đã trồng,

Và là chồi mà Chúa đã chọn cho mình.
16 Cây nho ấy bị lửa cháy, bị chặt:
Vì cớ sự quở-trách của mặt Chúa, chúng nó phải hư-mất.
17 Nguyện tay Chúa phù-hộ người của tay hữu Chúa,
Tức là con người mà Chúa đã chọn cho mình:
18 Rồi chúng tôi sẽ không lìa khỏi Chúa nữa.
Xin hãy làm cho chúng tôi được sống lại, thì chúng tôi sẽ cầu-khẩn danh Chúa.
19 Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời vạn-quân, xin hãy đem chúng tôi lại,
Làm cho mặt Chúa sáng chói, thì chúng tôi sẽ được cứu.

Cầu-nguyện Đức Chúa Trời ban ơn cho dân
Thơ con-cháu Cô-rê làm. Cho thầy nhạc-chánh

85 1 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã làm ơn cho xứ Ngài,
Đem những phu-tù của Gia-cốp trở về.
2 Chúa đã tha gian-ác cho dân-sự Chúa,
Và khỏa-lấp mọi tội-lỗi của họ. (Sê-la)
3 Chúa đã thâu lại sự giận-dữ Chúa,
Nguôi sự nóng-nảy về thạnh-nộ Chúa.
4 Hỡi Đức Chúa Trời về sự cứu-rỗi chúng tôi, xin hãy đem chúng tôi trở lại,
Và dứt sự tức-giận về chúng tôi.
5 Chúa sẽ giận chúng tôi mãi mãi ư?
Cơn thạnh-nộ Chúa há sẽ còn đời đời sao?
6 Chúa há chẳng khứng làm cho chúng tôi sống lại,
Hầu cho dân Chúa vui-vẻ nơi Chúa sao?
7 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho chúng tôi thấy sự nhơn-từ Ngài,
Và ban cho chúng tôi sự cứu-rỗi của Ngài.
8 Tôi sẽ nghe đều Giê-hô-va Đức Chúa Trời phán:
Vì Ngài sẽ phán bình-an cho dân-sự, và cho người thánh của Ngài.
Nhưng họ chớ nên trở lại sự ngu-dại nữa.
9 Sự cứu-rỗi của Ngài thật ở gần những kẻ kính-sợ Ngài,
Hầu cho sự vinh-hiển được ở trong xứ chúng ta.
10 Sự thương-xót và sự chơn-thật đã gặp nhau;

Sự công-bình và sự bình-an đã hôn nhau.
11 Sự chơn-thật nứt mộng từ dưới đất;
Sự công-bình từ trên trời ngó xuống.
12 Phải, Đức Giê-hô-va sẽ ban vật tốt,
Xứ chúng ta sẽ sanh-sản hoa-lợi nó.
13 Sự công-bình sẽ đi trước mặt Ngài,
Làm cho dấu chơn Ngài thành con đường đáng theo.

Giao-ước Đức Giê-hô-va lập cùng Đa-vít, và sự hoạn-nạn của Y-sơ-ra-ên
Sự dạy-dỗ của Ê-than, người Ếch-ra-hít

89 1 Tôi sẽ hát-xướng về sự nhơn-từ của Đức Giê-hô-va luôn luôn;

Từ đời nầy sang đời kia miệng tôi sẽ truyền ra sự thành-tín của Ngài.
2 Vì tôi đã nói: Sự thương-xót sẽ được lập đến đời đời,
Trên các từng trời Ngài sẽ lập cho vững-bền sự thành-tín Ngài.

3 Ta đã lập giao-ước cùng kẻ được chọn của ta,
Ta đã thề cùng Đa-vít, kẻ tôi-tớ ta, mà rằng:
4 Ta sẽ lập dòng-dõi ngươi đến mãi mãi,
Và dựng ngôi ngươi lên cho vững-bền đến đời đời.(Sê-la)
5 Hỡi Đức Giê-hô-va, các từng trời sẽ ngợi-khen phép lạ Ngài;
Sự thành-tín Ngài cũng sẽ được ngợi-khen trong hội các thánh.
6 Vì trên các từng trời, ai sánh được với Đức Giê-hô-va?
Trong những con trai kẻ mạnh-dạn, ai giống như Đức Giê-hô-va?
7 Đức Chúa Trời thật rất đáng sợ trong hội các thánh,
Đáng hãi-hùng hơn kẻ đứng chầu chung-quanh Ngài.
8 Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời vạn-quân, ai có quyền-năng giống như Chúa?
Sự thành-tín Chúa ở chung-quanh Chúa.
9 Chúa cai-trị sự kiêu-căng của biển:
Khi sóng nổi lên, Chúa làm cho nó yên-lặng.
10 Chúa đã chà-nát Ra-háp khác nào kẻ bị đánh chết,
Nhờ cánh tay mạnh-mẽ Chúa, Chúa đã tản-lạc những kẻ thù-nghịch Chúa.
11 Các từng trời thuộc về Chúa, đất cũng thuộc về Chúa;
Chúa đã sáng-lập thế-gian và mọi vật nó chứa.
12 Phương bắc, phương nam cũng bởi Chúa dựng-nên;
Tha-bô và Hẹt-môn đều vui-mừng vì danh Chúa.
13 Chúa có cánh tay quyền-năng,
Bàn tay Chúa có sức-mạnh, và tay hữu Chúa giơ cao lên.
14 Sự công-bình và sự chánh-trực là nền của ngôi Chúa;
Sự nhơn-từ và sự chơn-thật đi trước mặt Chúa.
15 Phước cho dân nào biết tiếng vui-mừng!
Hỡi Đức Giê-hô-va, họ bước đi trong ánh sáng của mặt Chúa.
16 Hằng ngày họ vui-mừng vì danh Chúa,
Được nhắc cao lên vì sự công-bình Chúa.
17 Vì Chúa là sự vinh-hiển về sức-lực của họ;
Nhờ ơn Chúa, sừng chúng tôi sẽ được ngước cao lên.
18 Vì Đức Giê-hô-va là cái khiên của chúng tôi,
Đấng thánh của Y-sơ-ra-ên là Vua chúng tôi.

19 Bấy giờ, trong dị-tượng, Chúa có phán cùng người thánh của Chúa,
Mà rằng: Ta đã đặt một người mạnh-dạn làm kẻ tiếp-trợ,
Nhắc cao lên một đấng lựa-chọn từ trong dân-sự.
20 Ta đã gặp Đa-vít, là kẻ tôi-tớ ta,
Xức cho người bằng dầu thánh ta,
21 Tay ta sẽ nâng-đỡ người,
Cánh tay ta sẽ làm cho người mạnh-mẽ.
22 Kẻ thù-nghịch sẽ chẳng hiếp-đáp người,
Con kẻ ác cũng sẽ không làm khổ-sở người được.
23 Ta sẽ đánh đổ kẻ cừu-địch người tại trước mặt người,
Và cũng đánh hại những kẻ ghét người.
24 Song sự thành-tín và sự nhơn-từ ta sẽ ở cùng người;
Nhơn danh ta, sừng người sẽ được ngước lên.

25 Ta cũng sẽ đặt tay người trên biển,
Và tay hữu người trên các sông.
26 Người sẽ kêu cùng ta rằng: Chúa là Cha tôi,
Là Đức Chúa Trời tôi, và là hòn đá về sự cứu-rỗi tôi.
27 Lại ta cũng sẽ làm người thành con trưởng-nam ta,
Vua cao hơn hết các vua trên đất.
28 Ta sẽ dành-giữ cho người sự nhơn-từ ta đến đời đời,
Lập cùng người giao-ước ta cho vững-bền.
29 Ta cũng sẽ làm cho dòng-dõi người còn đến đời đời,
Và ngôi người còn lâu dài bằng các ngày của trời.
30 Nếu con-cháu người bỏ luật-pháp ta,
Không đi theo mạng-lịnh ta,
31 Nếu chúng nó bội-nghịch luật-lệ ta,
Chẳng giữ các điều-răn của ta,
32 Thì ta sẽ dùng roi đánh phạt sự vi-phạm chúng nó,
Và lấy thương-tích mà phạt sự gian-ác của chúng nó.
33 Nhưng ta sẽ chẳng cất lấy sự nhơn-từ ta khỏi người,
Và sự thành-tín ta cũng sẽ chẳng hết.
34 Ta sẽ không hề bội giao-ước ta,
Cũng chẳng đổi lời đã ra khỏi môi miệng ta.
35 Ta đã chỉ sự thánh ta mà thề một lần,
Cũng sẽ không hề nói dối với Đa-vít:
36 Dòng-dõi người sẽ còn đến đời đời,
Và ngôi người sẽ còn lâu như mặt trời ở trước mặt ta.
37 Ngôi ấy sẽ được lập vững-bền mãi mãi như mặt trăng,
Như đấng chứng thành-tín tại trên trời vậy.(Sê-la)

38 Song Chúa lại từ-bỏ, khinh-bỉ người,
Nổi giận cùng đấng chịu xức dầu của Chúa.
39 Chúa đã gớm-ghê giao-ước kẻ tôi-tớ Chúa,
Và quăng mão triều người xuống bụi-đất mà làm nó ra phàm.
40 Chúa đã đánh đổ các rào người,
Phá những đồn-lũy người ra tan-nát.
41 Hết thảy kẻ nào đi qua cướp-giựt người;
Người đã trở nên sự sỉ-nhục cho kẻ lân-cận mình.
42 Chúa đã nhắc tay cừu-địch người cao lên,
Làm cho những kẻ thù-nghịch người vui-vẻ.
43 Phải, Chúa làm cho lưỡi gươm người thối lại,
Chẳng có giúp-đỡ người đứng nổi trong cơn chiến-trận.
44 Chúa đã làm cho sự rực-rỡ người mất đi,
Ném ngôi người xuống đất,
45 Khiến các ngày đương-thì người ra vắn,
Và bao-phủ người bằng sự sỉ-nhục. (Sê-la)
46 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài sẽ ẩn mình hoài cho đến chừng nào?
Cơn giận Ngài sẽ cháy như lửa cho đến bao giờ?
47 Ôi Chúa! xin nhớ lại thì-giờ tôi ngắn dường nào:
Chúa dựng-nên con loài người hư-không dường bao!
48 Ai là người sống mà sẽ chẳng thấy sự chết?
Ai sẽ cứu linh-hồn mình khỏi quyền Âm-phủ?(Sê-la)
49 Hỡi Chúa, sự nhơn-từ xưa mà Chúa trong sự thành-tín mình
Đã thề cùng Đa-vít, bây giờ ở đâu?
50 Chúa ôi! xin nhớ lại sự sỉ-nhục của các tôi-tớ Chúa;
Tôi mang trong lòng tôi sự sỉ-nhục của các dân lớn,

51 Hỡi Đức Giê-hô-va, tức là sự sỉ-nhục mà những kẻ thù-nghịch Chúa
Đã dùng để sỉ-nhục các bước đấng chịu xức dầu của Chúa.

52 Đáng ngợi-khen Đức Giê-hô-va đến đời đời! A-men! A-men!

< Lui    Trang Lịch     Tới >