Ngày 14 tháng Chín

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Gióp 22:1-24:25

Ê-li-pha cáo các lỗi của Gióp và khuyên người hối-cải

22 1 Ê-li-pha, người Thê-man, bèn đáp rằng:

2 Loài người có ích-lợi chi cho Đức Chúa Trời chăng?
Người khôn-ngoan chỉ ích-lợi cho chính mình mình mà thôi.
3 Dầu ông công-bình, Đấng Toàn-năng có vui chi chăng?
Tánh-hạnh ông trọn-vẹn, ấy được ích-lợi gì cho Ngài sao?
4 Có phải vì Ngài sợ ông nên Ngài trách-phạt,
Và xét-đoán ông chăng?
5 Sự dữ của ông há chẳng phải lớn sao?
Các tội-ác ông há không phải vô-cùng ư?
6 Vì ông đã lấy của-cầm của anh em mình vô-cớ,
Và lột quần-áo của kẻ bị trần-truồng.
7 Ông không cho kẻ khát xin nước uống,
Chẳng ban cho người đói bánh ăn.
8 Còn người cường-thạnh,… đất tất thuộc về người;
Ai được nể-vì đã ở tại đó.
9 Ông có đuổi kẻ góa-bụa đi tay không,
Bẻ gẫy nơi nương-nhờ của kẻ mồ-côi.
10 Bởi cớ ấy, ông bị bẫy bao-vây,
Và sự kinh-khủng thình-lình làm ông rối cực;
11 Hoặc tối-tăm ngăn-cản cho ông không thấy,
Và nước tràn chìm-ngập ông.

12 Đức Chúa Trời há chẳng phải cao như các từng trời kia sao?
Hãy xem chót các ngôi sao: cao biết bao nhiêu!
13 Còn ông nói: Đức Chúa Trời biết đều gì?
Ngài có thể xét-đoán ngang qua tăm-tối đen-kịch sao?
14 Đám mây mịt-mịt che-phủ Ngài, nên Ngài chẳng thấy;
Ngài bước đi trên bầu các từng trời.
15 Ông sẽ giữ theo lối xưa,
Mà các kẻ gian-ác đã đi sao?
16 Chúng nó bị truất-diệt trước kỳ-định,
Cải nền họ bị dòng nước đánh trôi đi;
17 Chúng nó nói với Đức Chúa Trời rằng: Chúa hãy lìa khỏi chúng tôi;
Lại rằng: Đấng Toàn-năng sẽ làm được gì cho chúng ta?
18 Dẫu vậy, Ngài có làm cho nhà họ đầy vật tốt:
Nguyện các mưu-chước kẻ ác hãy cách xa tôi!
19 Người công-bình thấy đều đó, và vui-mừng;
Còn người vô-tội sẽ nhạo-báng chúng nó, mà rằng:
20 Kẻ dấy lên cùng chúng tôi quả-hẳn bị diệt,
Và kẻ nào sót lại của chúng lửa đã thiêu-đốt đi.

21 Ấy vậy, ông hãy hòa-thuận với Ngài.
Hãy ở bình-an: nhờ đó phước-hạnh sẽ giáng cho ông.
22 Hãy nhận-lãnh luật-pháp từ nơi miệng Ngài.
Và để các lời Ngài vào lòng của mình.
23 Nếu ông trở lại cùng Đấng Toàn-năng, tất ông sẽ được lập lại.
Nếu ông trừ-bỏ sự gian-ác khỏi trại mình,
24 Ném bửu-vật mình vào bụi-đất,
Và quăng vàng Ô-phia giữa các hòn đá của khe,
25 Thì Đấng Toàn-năng sẽ là bửu-vật của ông,
Ngài sẽ là bạc quí cho ông.
26 Vì bấy giờ, ông sẽ được vui-sướng nơi Đấng Toàn-năng,
Và được ngước mắt lên cùng Đức Chúa Trời.

27 Ông sẽ cầu-khẩn cùng Ngài, Ngài sẽ nghe lời mình,
Và ông sẽ trả xong lời khẩn-nguyện mình.
28 Nếu ông nhứt-định việc gì, việc ấy chắc sẽ được thành;
Ánh-sáng sẽ chói trên đường-lối mình.
29 Khi người ta gây cho mình bị hạ xuống, thì ông sẽ nói rằng: Hãy chổi lên!
Còn kẻ khiêm-nhường Đức Chúa Trời sẽ cứu-rỗi;
30 Đến đỗi Ngài sẽ giải-cứu kẻ có tội;
Thật, kẻ ấy sẽ nhờ sự thanh-sạch của tay ông mà được cứu.

Gióp lại quả-quyết rằng mình vô-tội

23 1 Gióp đáp rằng:

2 Cho đến ngày nay, sự than-siết tôi hãy còn cay-đắng,
Tay đè trên tôi nặng hơn sự rên-siết tôi.
3 Ôi! Chớ chi tôi biết nơi nào tìm được Chúa,
Hầu cho đi đến trước tòa của Ngài!
4 Tôi hẳn sẽ giãi-bày duyên-cớ tôi trước mặt Ngài,
Và làm đầy miệng tôi những lý-luận.
5 Tôi sẽ biết các lời Ngài đáp lại cho tôi,
Và hiểu đều Ngài muốn phán cùng tôi.
6 Chúa há sẽ lấy quyền-năng lớn-lao Ngài mà tranh-luận với tôi sao?
Không, Ngài sẽ chú-ý về tôi.
7 Tại đó người ngay-thẳng sẽ luận-biện với Ngài,
Và tôi được thoát-khỏi kẻ đoán-xét tôi đến mãi mãi.
8 Nầy, tôi đi tới trước, nhưng không có Ngài tại đó;
Tôi đi lại sau, song tôi cũng chẳng nhìn-thấy Ngài;
9 Qua phía tả, khi Ngài đương làm công-việc đó, song tôi không phân-biệt Ngài được;
Ngài ẩn tại phía hữu, nên tôi chẳng thấy Ngài.
10 Nhưng Chúa biết con đường tôi đi;
Khi Ngài đã thử-rèn tôi, tôi sẽ ra như vàng.
11 Chơn tôi bén theo bước Chúa;
Tôi giữ đi theo đường Ngài, chẳng hề sai-lệch.
12 Tôi chẳng hề lìa-bỏ các điều-răn của môi Ngài,
Vẫn vâng theo lời của miệng Ngài hơn là ý-muốn lòng tôi.
13 Nhưng Chúa đã một ý nhứt-định, ai làm cho Ngài đổi được?
Đều gì lòng Ngài muốn, ắt Ngài làm cho thành:
14 Đều Ngài đã nhứt-định cho tôi, tất Ngài sẽ làm cho xong:
Trong lòng Ngài còn có lắm đều khác giống như vậy.
15 Bởi cớ ấy, tôi kinh-khủng trước mặt Ngài;
Khi nào tôi tưởng đến, bèn sợ-hãi Ngài.
16 Vì Đức Chúa Trời khiến lòng tôi bủn-rủn,
Đấng Toàn-năng làm cho tôi hoảng-sợ;
17 Vì tôi chẳng sợ-sệt bởi sự tối-tăm,
Cũng chẳng sợ-hãi vì u-ám mù-mịt che-phủ mặt tôi.

Gióp luận rằng sự xét-đoán của Đức Chúa Trời khó giải. Thường thấy kẻ ác được may-mắn

24 1 Nhân vì Đấng Toàn-năng đã định kỳ phạt ác,
Cớ sao Ngài không khiến kẻ nhận-biết Ngài được thấy ngày ấy?
2 Có người dời sụt mọc giới,
Ăn-cắp bầy chiên, rồi dẫn cho ăn.
3 Chúng cướp dẫn lừa của kẻ mồ-côi,
Lấy bò của người góa-bụa làm của-cầm.

4 Chúng khiến kẻ nghèo lìa-bỏ đường chánh đáng,
Kẻ khốn-cùng của thế-gian đồng nhau đi ẩn-tránh.
5 Kìa, vừa sớm-mai chúng đi ra làm công-việc mình,
Tìm lương-thực mình, như lừa rừng nơi đồng vắng;
Đồng vắng cấp thực-vật cho con-cái chúng nó.
6 Chúng nó thâu góp rơm cỏ tại trong đồng-ruộng,
Một trái nho trong vườn nho của kẻ làm ác.
7 Trọn đêm chúng nó nằm trần-truồng, không quần-áo,
Và chẳng có mền đắp khỏi lạnh.
8 Chúng nó bị dầm mưa núi,
Không nơi đụt, bèn nép mình vào hòn đá.
9 Có người cướp kẻ mồ-côi cha còn bú;
Bắt thế-chưng áo trên mình kẻ nghèo;
10 Đến đỗi người nghèo phải đi trần không áo,
Vác những bó lúa, mà bị đói.
11 Chúng ép dầu trong kho chủ mình,
Đạp trái nho nơi thùng, mà bị khát.
12 Từ trong thành nổi lên tiếng thở-than của người ta,
Linh-hồn kẻ bị thương kêu-van;
Song Đức Chúa Trời không kể đến tội-ác vẫn phạm tại đó.

13 Cũng có kẻ khác thù-nghịch với ánh-sáng;
Không biết đạo của ánh-sáng,
Và chẳng đi trong con đường nó.
14 Vừa rạng ngày kẻ giết người chổi-dậy,
Giết kẻ nghèo-khổ và túng-cùng;
Còn ban đêm nó như kẻ trộm.
15 Mắt kẻ hành-dâm cũng trông-ngóng khi chập tối,
Mà nói rằng: « Chẳng một mắt ai sẽ thấy tôi »,
Và nó che kín mặt mình.
16 Đương đêm tối-tăm chúng nó khoét nhà,
Ban ngày lại rút ẩn mất;
Chúng nó chẳng biết ánh-sáng.
17 Buổi sáng vốn là bóng chết cho chúng nó thay-thảy,
Vì chúng nó biết sự kinh-hãi về bóng sự chết,

18 Chúng nó qua chong-chóng như vật nhẹ trôi nơi mặt nước;
Phần nghiệp họ bị rủa-sả tại trên đất;
Chẳng còn trở về lối vườn nho nữa.
19 Sự khô-hạn và sự nắng tiêu-tan nước tuyết đi;
Âm-phủ cũng làm như vậy cho những kẻ có tội.
20 Lòng mẹ sẽ quên chúng nó đi;
Các sâu bọ ăn ngon chúng nó;
Người ta không còn nhớ họ nữa;
Và sự gian-ác sẽ bị bẻ gẫy ra như cây-cối….
21 Chúng nó cướp-giựt người đờn-bà son-sẻ, không sanh con,
Chẳng làm đều lành cho người góa-bụa.
22 Song Đức Chúa Trời lấy quyền-năng Ngài mà bảo-toàn người thế-lực;
Ngài đỡ lên kẻ hết trông được bảo-tồn mạng sống mình.
23 Đức Chúa Trời ban cho chúng sự vững-vàng, chúng nương-cậy nơi sự ấy;
Nhưng con mắt Ngài coi chừng đường-lối của chúng.
24 Chúng được cao-trọng; đoạn một ít lâu, chẳng còn nữa.
Chúng ngã xuống, bị cất đem đi như mọi người khác;
Họ bị cắt như ngọn gié lúa vậy.
25 Nếu đều đó chẳng vậy, ai bắt lẽ tôi nói dối,
Và diệt lời giảng-luận tôi ra hư-không?

< Lui    Trang Lịch     Tới >