Ê-li-pha quyết rằng Đức Chúa Trời làm buồn-rầu loài người chỉ vì phạt lỗi của họ
15 1 Ê-li-pha, người Thê-man, đáp rằng:
2 Người khôn-ngoan há đáp bằng lời tri-thức hư-không,
Và phình bụng mình bằng gió đông sao?
3 Người há có nên lấy lời vô-ích mà chữa mình,
Dùng câu giảng-luận vô-dụng mà binh-vực sao?…..
4 Thật ông hủy đều kính-sợ Đức Chúa Trời,
Ngăn-trở sự suy-gẫm trước mặt Ngài.
5 Vì sự gian-ác ông dạy-dỗ cho miệng mình nói,
Và ông chọn lưỡi của kẻ quỉ-quyệt.
6 Miệng ông định tội cho ông, chớ chẳng phải tôi;
Và môi ông làm chứng dối nghịch cùng ông.
7 Có phải ông sanh ra đầu trước hết chăng?
Há đã được dựng-nên trước non-núi sao?
8 Chớ thì ông có nghe đều bàn định trong ý-nhiệm của Đức Chúa Trời sao?
Há chỉ một mình ông được khôn-ngoan ư?
9 Ông biết chi, mà chúng tôi chẳng biết?
Ông thông-hiểu gì mà chúng tôi lại không thông-hiểu?
10 Giữa vòng chúng tôi cũng có người tóc bạc, kẻ già-cả,
Được tuổi cao tác lớn hơn cha của ông.
11 Sự an-ủy của Đức Chúa Trời, và lời êm-dịu nói cho ông nghe,
Há là đều nhỏ-mọn cho ông sao?
12 Nhân sao lòng ông bức-tức,
Và mắt ông ngó chớp-lách?
13 Cớ gì mà tâm-thần ông phản-đối cùng Đức Chúa Trời,
Khiến những lời dường ấy ra khỏi miệng ông?
14 Loài người là chi, mà lại là thanh-sạch?
Kẻ do người nữ sanh ra là gì, mà lại là công-bình?
15 Kìa, Đức Chúa Trời không tin-cậy các thánh-đồ Ngài,
Đến đỗi các từng trời cũng chẳng trong-sạch trước mặt Ngài thay:
16 Phương chi một người gớm-ghiếc và hư-nát,
Kẻ hay uống gian-ác như nước!
17 Tôi sẽ dạy ông, ông hãy nghe tôi;
Tôi sẽ thuật cho ông đều tôi đã thấy,
18 Là đều kẻ khôn-ngoan tỏ ra theo tổ-phụ mình,
Không giấu-giếm; —
19 Xứ đã được ban cho chúng mà thôi,
Không có người ngoại-bang nào được vào giữa bọn họ: —
20 Trọn đời người hung-ác bị đau-đớn cực lòng,
Số ít năm để-dành cho kẻ hà-hiếp.
21 Tiếng hoảng-kinh vang nơi lỗ tai người;
Đương chừng lợi-đặt, bẻ phá-hoại sẽ xông vào người.
22 Người tưởng không ra khỏi tăm-tối được,
Và có gươm rình giết người đi.
23 Người đi chỗ nầy qua nơi nọ để tìm bánh, mà rằng: Bánh tìm ở đâu?
Người biết rằng ngày tăm-tối đã sẵn bên mình.
24 Sự gian-nan buồn-thảm làm cho người kinh-hãi,
Xông áp vào người như một vua sẵn-sàng chinh-chiến.
25 Vì người có giơ tay lên chống-cự Đức Chúa Trời,
Và cư-xử cách kiêu-ngạo với Đấng Toàn-năng.
26 Người núp dưới gu khiên, ngước thẳng cổ, và xông đến Chúa;
27 Vì người lấy sự phì-béo che mặt mình,
Làm cho hai hông mình ra mập-mạp.
28 Người đã ở những thành bị phá-hoại,
Ở những nhà bỏ hoang, gần trở nên đổ đống;
29 Người sẽ không trở nên giàu; của-cải người cũng sẽ chẳng bền lâu,
Và sản-nghiệp người sẽ chẳng lan ra trên đất.
30 Người sẽ chẳng được ra khỏi tối-tăm;
Ngọn lửa làm khô-héo chồi của người,
Và người sẽ bị hơi-thở miệng Chúa đem đi mất.
31 Người chớ nên cậy sự hư-không, mà bị lừa-dối;
Vì sự hư-không sẽ là phần-thưởng của người.
32 Sự nầy sẽ trọn-vẹn trước nhựt-kỳ người chưa xảy đến,
Còn các nhành người sẽ chẳng xanh tươi.
33 Người bỏ quây trái xanh mình như một cây nho;
Người làm rụng hoa mình như cây ô-li-ve.
34 Vì dòng-dõi kẻ vô-đạo không sanh-sản,
Lửa sẽ tiêu-diệt nhà trại kẻ ăn hối-lộ.
35 Họ thọ-thai sự ác, bèn sanh ra đều hại-tàn,
Lòng họ sắm-sẵn những chước gian.
Gióp đáp rằng chẳng phải nhờ lời nói mà người ta tiếp-đỡ được một sự đau-đớn như của mình
16 1 Gióp đáp rằng:
2 Ta thường nghe nhiều lời giảng-luận như vậy;
Các ngươi hết thảy đều là kẻ an-ủy bực-bội.
3 Các lời hư-không nầy há chẳng hề hết sao?
Đều thúc-giục ngươi đáp lời là gì?
4 Ta cũng dễ nói được như các ngươi nói;
Nếu linh-hồn các ngươi thế cho linh-hồn ta,
Tất ta cũng sẽ kể thêm lời trách các ngươi,
Và lắc đầu về các ngươi.
5 Nhưng ta sẽ lấy miệng ta giục lòng các ngươi mạnh-mẽ,
Lời an-ủy của môi ta sẽ giảm-bớt nơi đau-đớn các ngươi.
6 Dẫu ta nói, đau-đớn ta không được bớt;
Tuy ta nín-lặng, nó lìa khỏi ta đâu?
7 Nhưng bây giờ, Đức Chúa Trời khiến ta mệt-mỏi:……
Chúa đã tàn-hại hết nhà của tôi.
8 Chúa đã làm tôi đầy nhăn-nhíu, ấy làm chứng đối nghịch cùng tôi;
Sự ốm-yếu tôi dấy nghịch cùng tôi, cáo-kiện tôi tại ngay mặt tôi.
9 Trong cơn thạnh-nộ người xé tôi và bắt-bớ tôi;
Người nghiến răng nghịch tôi,
Kẻ cừu-địch tôi trừng ngó tôi.
10 Chúng há miệng nghịch tôi,
Vả má tôi cách khinh-thị;
Chúng hiệp nhau hãm đánh tôi.
11 Đức Chúa Trời đã phó tôi cho kẻ vô-đạo,
Trao tôi vào tay kẻ gian-ác.
12 Tôi xưa bình-tịnh, Ngài bèn tàn-hại tôi;
Ngài có nắm cổ tôi, và bể nát tôi,
Cũng đặt tôi làm tấm bia cho Ngài.
13 Các mũi tên Ngài vây-phủ tôi,
Ngài bắn lưng hông tôi, không thương-tiếc,
Đổ mặt tôi xuống đất.
14 Ngài làm cho tôi bị thương-tích nầy trên thương-tích kia,
Xông vào tôi như một kẻ mạnh-bạo.
15 Tôi đã may cái bao trên da tôi,
Tôi hạ mặt tôi xuống bụi đất.
16 Mặt tôi sưng đỏ lên vì cớ khóc,
Bóng sự chết ở nơi mi mắt tôi;
17 Mặc dầu tại trong tay tôi không có sự hung-dữ,
Và lời cầu-nguyện tôi vốn tinh-sạch.
18 Ôi đất, chớ lấp huyết ta!
Ước gì tiếng than-kêu tôi không có chỗ ngưng lại!
19 Chánh giờ nầy, Đấng chứng tôi ở trên trời,
Và Đấng bảo-lãnh cho tôi ở tại nơi cao.
20 Các bạn-hữu tôi nhạo-báng tôi…
Còn tôi hướng về Đức Chúa Trời mà khóc,
21 Để Ngài phân-xử giữa loài người và Đức Chúa Trời,
Giữa con-cái loài người và đồng-loại nó!
22 Vì ít số năm còn phải đến,
Rồi tôi sẽ đi con đường mà tôi chẳng hề trở lại.
Gióp phàn-nàn bạn-hữu mình, và nguyện-ước sự chết
17 1 Hơi-thở tôi bay đi; các ngày tôi hầu hết;
Mồ-mả sẵn dành cho tôi!
2 Kẻ cười-nhạo vây chung-quanh tôi,
Mắt tôi hằng nom sự sỉ-nhục của chúng nó.
3 Xin Chúa ban cho tôi một bằng-cớ; hãy bảo-lãnh tôi bên Chúa;
Vì ngoài Chúa ai sẽ bảo-lãnh cho tôi?
4 Vì Chúa khiến lòng chúng không thông-sáng,
Nên Chúa sẽ không cất chúng cao lên.
5 Người nào nộp bằng-hữu mình cho bị cướp,
Mắt của con-cái nó sẽ bị hao-mòn…..
6 Nhưng Đức Chúa Trời có làm tôi trở nên tục-ngữ của dân-sự,
Chúng khạc-nhổ nơi mặt tôi.
7 Mắt tôi lư-lờ vì buồn-rầu,
Tứ-chi tôi thảy đều như một cái bóng.
8 Các người ngay-thẳng đều sẽ lấy làm lạ,
Còn người vô-tội sẽ nổi giận cùng kẻ ác-tệ.
9 Song người công-bình sẽ bền-vững trong đường-lối mình,
Và người có tay tinh-sạch sẽ càng ngày càng được mạnh-dạn.
10 Nhưng, hỡi các ngươi, hết thảy khá biện-luận lại nữa;
Song ta không thấy trong các ngươi có ai khôn-ngoan.
11 Các ngày tôi đã qua,
Các mưu-ý tôi, tức các thiết-ý của lòng tôi, đã bị diệt…..
12 Chúng lấy đêm trở làm ngày;
Trước sự tối-tăm, chúng nói rằng ánh-sáng hầu gần.
13 Nếu tôi trông-cậy âm-phủ làm nhà tôi,
Nếu tôi đặt giường tôi tại nơi tối-tăm;
14 Vì tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta;
Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta,
15 Vậy thì sự trông-cậy tôi ở đâu?
Sự trông-cậy tôi, ai sẽ thấy nó được?
16 Khi tôi được an-nghỉ trong bụi-đất,
Thì sự trông-cậy sẽ đi xuống cửa âm-phủ.