Lời Ê-li-pha trách Gióp
4 1 Bấy giờ, Ê-li-pha, người Thê-man đáp lời mà rằng:
2 Nếu người ta thử nói với ông, ông sẽ mất lòng chăng?
Nhưng ai cầm-giữ mình không nói sao được?
3 Kìa, ông đã dạy-dỗ nhiều người,
Và làm cho tay yếu-đuối ra mạnh-mẽ;
4 Các lời nói ông đã đỡ kẻ xiêu-tó lên,
Và đầu gối lung-lay, ông đã làm cho vững-bền.
5 Nhưng bây giờ tai-nạn xảy đến ông, ông lại giận;
Nó làm vào ông, thì ông bị rối lòng.
6 Ông kính-sợ Đức Chúa Trời, ấy há chẳng phải nơi nương-nhờ của ông?
Tánh-hạnh hoàn-toàn của ông, há chẳng phải sự trông-cậy của ông sao?
7 Ông hãy suy-xét lại, nào bao giờ có kẻ vô-tội bị hư-mất?
Đâu có người ngay-thẳng lại bị trừ-diệt?
8 Theo đều tôi đã thấy, ai cày sự gian-ác,
Và gieo đều khuấy-rối, thì lại gặt lấy nó.
9 Bởi hơi thở Đức Chúa Trời, chúng bèn hư-mất,
Tại hơi xịt giận Ngài, họ bị tiêu-hao đi.
10 Tiếng gầm của sư-tử, và giọng sư-tử hét đã êm-lặng,
Và nanh của các sư-tử con bị gãy.
11 Sư-tử mạnh-bạo chết vì thiếu mồi,
Và các sư-tử con bị tản-lạc.
12 Có một lời mật thấu đến tôi,
Lỗ tai tôi văng-vẳng nghe tiếng ấy,
13 Ban đêm đương khi loài người ngủ-mê,
Lòng tôi suy-tưởng, bèn thấy dị-tượng,
14 Sự kinh-khủng sợ-hãi xông hãm tôi,
Khiến xương-cốt tôi run-rẩy.
15 Có môt thần đi ngang qua trước mặt tôi;
Các lông tóc của thịt tôi bèn xửng lên.
16 Thần đứng đó, tôi nhìn không biết mặt người;
Có một hình-dạng ở trước mặt tôi.
Tôi nghe tiếng thầm-thì nho-nhỏ, mà rằng:
17 « Loài người hay chết, há công-bình hơn Đức Chúa Trời ư?
Loài người há được trong-sạch hơn Đấng Tạo-hóa mình sao? »
18 Kìa, Đức Chúa Trời không tin-cậy các tôi-tớ Ngài,
Ngài thường trách sự điên-dại của thiên-sứ Ngài.
19 Phương chi những kẻ ở chòi đất sét được cất trên nền bụi-cát,
Bị chà-nát như loài sâu-mọt!
20 Giữa khoảng sáng đến chiều, chúng bị hư-nát;
Hằng chết luôn luôn, mà chẳng có ai lưu ý đến.
21 Dây chằng của chúng há chẳng bị dứt trong mình họ sao?
Chúng thác, nào được khôn-ngoan chi.
Ê-li-pha nói tiếp lời mình
5 1 Vậy, hãy kêu la! Có ai đáp lời ông chăng?
Ông sẽ trở lại cùng đấng nào trong các thánh?
2 Vì nỗi sầu-thảm giết người ngu-muội,
Sự đố-kỵ làm chết kẻ đơn-sơ.
3 Tôi có thấy kẻ ngu-muội châm rễ ra;
Nhưng thình-lình tôi rủa-sả chỗ ở của hắn.
4 Con-cái hắn không được an-nhiên,
Bị chà-nát tại cửa thành, chẳng có ai giải-cứu;
5 Người đói-khát ăn mùa-màng hắn,
Đến đỗi đoạt lấy ở giữa bụi gai,
Và bẫy gài rình của-cải hắn.
6 Vì sự hoạn-nạn chẳng phải từ bụi-cát sanh ra,
Sự khốn-khó chẳng do đất nảy lên;
7 Nhưng loài người sanh ra để bị khốn-khó,
Như lằng lửa bay chớp lên không.
8 Song tôi, tôi sẽ tìm-cầu Đức Chúa Trời,
Mà phó duyên-cớ tôi cho Ngài;
9 Ngài làm công-việc lớn-lao, không sao dò-xét được,
Làm những sự diệu-kỳ, không thể đếm cho đặng;
10 Ngài ban mưa xuống mặt đất,
Cho nước tràn đồng-ruộng,
11 Nhắc lên cao những kẻ bị hạ xuống,
Và cứu đỡ những người buồn-thảm cho được phước-hạnh.
12 Ngài làm bại mưu-kế của người quỉ-quyệt,
Khiến tay chúng nó chẳng làm xong được việc toan-định của họ.
13 Ngài bắt kẻ khôn-ngoan trong chước-móc họ,
Mưu-kế của kẻ quỉ-quái bèn bị bại.
14 Ban ngày chúng nó gặp tối-tăm,
Đương lúc trưa chúng rờ đi như trong đêm tối.
15 Đức Chúa Trời cứu kẻ nghèo khỏi gươm của miệng chúng nó,
Và khỏi tay kẻ cường-bạo.
16 Vậy, kẻ nghèo-khốn có sự trông-cậy,
Còn kẻ gian-ác ngậm miệng lại.
17 Người mà Đức Chúa Trời quở-trách lấy làm phước thay!
Vậy, chớ khinh sự sửa-phạt của Đấng Toàn-năng.
18 Vì Ngài làm cho bị thương-tích, rồi lại bó rịt cho;
Ngài đánh hại, rồi tay Ngài chữa lành cho.
19 Trong sáu cơn hoạn-nạn, Ngài sẽ giải-cứu cho,
Qua cơn thứ bảy, tai-hại cũng sẽ không đụng đến mình.
20 Trong cơn đói-kém, Ngài sẽ giải-cứu cho khỏi chết,
Và đương lúc giặc-giã, cứu khỏi lưỡi gươm.
21 Ông sẽ được ẩn-núp khỏi tai-hại của lưỡi;
Cũng sẽ chẳng sợ chi khi tai-vạ xảy đến.
22 Ông sẽ cười thầm khi thấy sự phá-hoang và sự đói-kém,
Cũng chẳng sợ các thú vật của đất;
23 Vì ông lập giao-ước với đá đồng-ruộng;
Và các thú rừng sẽ hòa-thuận với ông.
24 Ông sẽ thấy trại mình được hòa-bình;
Đi viếng các bầy mình, sẽ chẳng thấy chi thiếu-mất.
25 Cũng sẽ thấy dòng-dõi mình nhiều,
Và con-cháu mình đông như cỏ trên đất.
26 Ông sẽ được tuổi cao khi vào trong phần-mộ,
Như một bó lúa mà người ta gặt phải thì.
27 Nầy, chúng tôi có xem-xét đều đó, nó vốn là vậy;
Hãy nghe, hãy biết để làm ích cho mình.
Gióp đáp lời cho Ê-li-pha
6 1 Gióp đáp lại rằng:
2 Ôi! Chớ gì nỗi buồn tôi nhắc cân cho đúng,
Và các tai-nạn tôi để lên cân thăng-bằng!
3 Vì hiện giờ nó nặng hơn cát biển;
Nên tại cớ ấy các lời tôi nói đại ra.
4 Bởi vì các tên của Đấng Toàn-năng trúng nhằm tôi;
Tâm-hồn tôi uống nọc-độc của tên ấy;
Sự kinh-khiếp của Đức Chúa Trời dàn trận nghịch cùng tôi.
5 Chớ thì con lừa rừng nào kêu la khi có cỏ?
Con bò nào rống khi có lương-thảo?
6 Vật chi lạt-lẽo, người ta nào ăn chẳng bỏ muối?
Còn trong tròng trắng trứng gà, đâu có mùi lai gì?
7 Vật gì linh-hồn tôi từ-chối đá đến,
Lại trở nên vật-thực gớm-ghê của tôi.
8 Ôi! Chớ gì lời sở-cầu tôi được thành,
Và Đức Chúa Trời ban cho tôi đều tôi ao-ước!
9 Chớ chi Đức Chúa Trời đẹp lòng cà-tán tôi,
Buông tay Ngài ra trừ-diệt tôi!
10 Vậy, tôi sẽ còn được an-ủy,
Và trong cơn đau-đớn chẳng giản,
Tôi sẽ vui-mừng, bởi vì không có từ-chối lời phán của Đấng Thánh.
11 Sức-lực tôi nào đủ đợi cho nỗi,
Cuối cùng tôi sẽ ra sao, mà tôi lại nhẫn-nhịn được?
12 Sức tôi há là sức đá sao?
Thịt tôi há dễ là đồng?
13 Trong mình tôi chẳng có sự tiếp-cứu, sự khôn-ngoan bị cất khỏi tôi,
Ấy há chẳng phải như vậy sao?
14 Kẻ gần xui-té, đáng được bạn-bầu thương-xót đến,
E kẻo người bỏ sự kính-sợ Đấng Toàn-năng.
15 Anh em tôi dối-gạt tôi như dòng khe cạn nước,
Như lòng khe chảy khô.
16 Nó bị đục vì cớ nước đá,
Có giá tuyết ẩn ở trong.
17 Nhưng trong khi giựt xuống, khe bèn khô-cạn,
Lúc nắng giọi, nó lại biến khỏi chỗ nó.
18 Đoàn-khách đi ngang qua nó bèn tẻ-tách đường,
Đi vào trong sa-mạc, rồi chết mất.
19 Đoàn-khách ở Thê-ma tìm-kiếm nước nó,
Các kẻ bộ-hành Sê-ba nhờ-cậy nó;
sự chiến-trận sao?
20 Nhưng chúng bị mắc-cỡ vì nhờ-cậy nơi nó;
Khi đến tại khe, bèn phải hổ-thẹn.
21 Hiện nay các bạn cũng không ra gì hết;
Các bạn thấy sự đáng kinh-khiếp, bèn run-sợ.
22 Tôi há có nói rằng: Xin cung-cấp cho tôi,
Trong tài-sản của các bạn, xin hãy lấy lễ-vật dâng cho tôi, sao?
23 Hoặc cầu rằng: Xin hãy giải-cứu tôi khỏi tay kẻ cừu-địch,
Và chuộc tôi khỏi tay kẻ hà-hiếp ư?
24 Hãy dạy-dỗ tôi, tôi sẽ nín-lặng;
Xin chỉ cho tôi hiểu tôi đã lầm-lỗi nơi nào.
25 Lời chánh-trực có sức-lực dường bao!
Còn lời trách-móc của các bạn nào có trách được gì?…..
26 Các bạn muốn trách-móc tiếng nói sao?
Song lời nói của một người ngã-lòng chỉ như luồng gió.
27 Quả thật, các bạn xông hãm kẻ mồ-côi,
Và đào hầm gài bạn-hữu mình.
28 Vậy bây giờ, nếu các bạn muốn, hãy ngó tôi,
Tôi nào dám nói dối trước mặt các bạn đâu.
29 Xin khá xét lại; chớ có sự bất-công;
Phải, hãy xét lại, vì duyên-cớ tôi là công-bình.
30 Có đều bất-công nơi lưỡi tôi chăng?
Ổ-gà tôi há chẳng phân-biệt đều ác sao?
Gióp tiếp phàn-nàn về các sự hoạn-nạn mình
7 1 Người ở thế-gian há chẳng có sự chiến-trận sao?
Niên-nhựt người há không phải như đời của người làm mướn ư?
2 Như kẻ nô-lệ ước-ao bóng tối,
Như người làm thuê trông-đợi tiền-lương,
3 Như vậy tôi đã được các tháng khốn-khó,
Và những đêm lao-khổ làm phần định cho tôi.
4 Khi tôi nằm ngủ thì tôi nói rằng: Chừng nào tôi sẽ thức dậy?
Bao giờ sẽ hết tối-tăm?
Tôi quá trăn-trở cho đến rạng ngày.
5 Thịt tôi bị bao-phủ giòi-tửa và lấp đất;
Da tôi nứt-nẻ và chảy mủ ra!
6 Các ngày tôi qua mau hơn thoi dệt cửi,
Tiêu đi, chẳng có trông-cậy gì.
7 Ôi! Xin hãy nhớ mạng-sống tôi chỉ bằng hơi thở;
Mắt tôi sẽ chẳng còn thấy đều phước-hạnh nữa.
8 Mắt đã thấy tôi sẽ chẳng thấy tôi nữa,
Mắt Chúa đoái đến tôi, nhưng tôi sẽ không còn,
9 Mây tan ra và đi mất thể nào,
Kẻ xuống âm-phủ không hề trở lên, cũng thể ấy.
10 Họ không hề trở về nhà mình nữa,
Và xứ-sở người chẳng còn biết người.
11 Bởi cớ ấy, tôi chẳng cầm miệng tôi;
Trong cơn hoạn-nạn của lòng tôi, tôi sẽ nói ra;
Trong cay-đắng của linh-hồn tôi, tôi sẽ phàn-nàn.
12 Tôi nói cùng Đức Chúa Trời rằng: Tôi há là một cái biển, một kỳ-vật trong biển,
Nên Ngài đặt kẻ cầm-giữ tôi bốn bên?
13 Khi tôi nói: Giường tôi sẽ an-ủy tôi,
Nệm tôi sẽ làm hoạn-nạn tôi nhẹ bớt,
14 Bấy giờ Chúa dùng chiêm-bao làm cho tôi hoảng-kinh,
Lấy dị-tượng khiến cho tôi sợ-hãi.
15 Đến đỗi linh-hồn tôi chọn sự ngột hơi,
Và chết hơn là còn sống nơi xương-cốt nầy.
16 Tôi đã chán sự sống… Tôi sẽ chẳng sống hoài.
Xin Chúa để tôi ở một mình; vì các ngày tôi chỉ là hư-không.
17 Loài người là gì mà Chúa kể là cao-trọng?
Nhân sao Chúa lưu-ý đến người,
18 Viếng-thăm người mỗi buổi sớm,
Và thử-thách người mỗi lúc mỗi khi?
19 Nhơn sao Chúa không xây mắt khỏi tôi,
Chẳng để cho tôi bằng-tịnh cho đến khi nuốt nước miếng tôi?
20 Hỡi Đấng gìn-giữ loài người! nếu tôi đã phạm tội, có làm gì nghịch Chúa?
Nhân sao Chúa đặt tôi làm một tấm bia,
Đến đỗi mình trở thành gánh nặng cho mình?
21 Cớ sao Chúa không tha tội cho tôi,
Cất lấy gian-ác khỏi tôi đi?
Vì bây giờ tôi sẽ nằm trong bụi-đất;
Chúa sẽ tìm-kiếm tôi, song tôi không còn nữa.