Ngày 30 tháng Tám

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Ca thương 3:1-5:22

Sự phàn-nàn, trông-mong, đành chịu của Giê-rê-mi

3 1 Ta là người đã thấy khốn-khổ bởi gậy thạnh-nộ của Ngài.
2 Ngài đã dắt ta và khiến ta bước đi trong tối-tăm, chẳng bước đi trong sáng-láng.
3 Chắc Ngài trở tay cả ngày nghịch cùng ta nhiều lần.
4 Ngài đã làm hao-mòn thịt và da, đã bẻ gãy xương ta,
5 Đã xây-đắp nghịch cùng ta, vây ta bằng mật-đắng và sự nhọc-nhằn,
6 Khiến ta ở trong nơi tối-tăm, như người đã chết từ lâu đời.
7 Ngài đã bao-bọc ta bằng tường, mà không cho ra; lại làm cho nặng xiềng ta.
8 Khi ta kêu-la và xin cứu, Ngài bịt tai chẳng nghe lời cầu-nguyện;
9 Lấy những đá đẽo lấp lối ta; Ngài đã làm cho đường-nẻo ta quanh-quẹo.
10 Ngài đối với ta như gấu rình-rập, như sư-tử nơi kín-đáo;
11 Khiến ta lạc đường và vồ-xé ta, cho ta phải sầu-não.
12 Ngài đã giương cung và chọn ta làm tròng cho tên Ngài.
13 Ngài đã khiến tên trong bao Ngài vào trái cật ta:
14 Ta làm trò cười cho cả dân ta, họ lấy ta làm bài hát cả ngày.
15 Ngài đã cho ta đầy-dẫy sự đắng-cay, cho ta no-nê bằng ngải-cứu.
16 Ngài đã lấy sỏi bẻ răng ta; vùi ta vào trong tro.
17 Ngài khiến hồn ta xa sự bình-an, ta đã quên phước-lành,
18 Ta rằng: Hết sức-mạnh ta, dứt lòng trông-đợi Đức Giê-hô-va.

19 Hãy nhớ đến sự hoạn-nạn khốn-khổ ta, là ngải-cứu và mật-đắng.
20 Hồn ta còn nhớ đến, và hao-mòn trong ta.
21 Ta nhớ lại sự đó, thì có sự trông-mong:
22 Ấy là nhờ sự nhơn-từ Đức Giê-hô-va mà chúng ta chưa tuyệt. Vì sự thương-xót của Ngài chẳng dứt;
23 Mỗi buổi sáng thì lại mới luôn, sự thành-tín Ngài là lớn lắm.
24 Hồn ta nói: Đức Giê-hô-va là cơ-nghiệp ta, nên ta để lòng trông-cậy nơi Ngài.
25 Đức Giê-hô-va ban sự nhơn-từ cho những kẻ trông-đợi Ngài, cho linh-hồn tìm-cầu Ngài.
26 Thật tốt cho người trông-mong và yên-lặng đợi-chờ sự cứu-rỗi của Đức Giê-hô-va.
27 Thật tốt cho người mang ách lúc trẻ-thơ.
28 Phải, nó phải ngồi một mình và làm thinh, vì Ngài đã gán ách trên mình.
29 Nó khá để miệng trong bụi-đất!… hoặc-giả sẽ có sự trông-mong.
30 Nó khá đưa má ra cho kẻ vả, khá chịu đầy nhuốc-nha.
31 Vì Chúa chẳng hề bỏ cho đến đời đời.

32 Dầu Ngài đã làm cho lo-buồn, còn sẽ thương-xót theo sự dư-dật của lòng nhơn-từ Ngài;
33 Vì ấy là chẳng phải bổn-tâm Ngài làm cho con-cái loài người cực-khổ và buồn-rầu.
34 Khi người ta giày-đạp mọi kẻ tù trong đất,
35 Khi uốn cong lý-đoán của người trước mặt Đấng Rất Cao,
36 Khi điên-đảo ai trong sự xét-đoán, thì Chúa chẳng ưng-chịu.
37 Nếu chẳng phải Chúa truyền lịnh, ai hay nói ra và sự ấy được thành?
38 Há chẳng phải từ miệng Đấng Rất Cao ra tai-họa và phước-lành?
39 Cớ sao người đang sống phàn-nàn vì chịu hình-phạt về tội-lỗi mình?

40 Chúng ta hãy xét và thử đường mình, trở về cùng Đức Giê-hô-va.
41 Chúng ta hãy giơ lòng và tay lên đến Đức Chúa Trời trên trời.
42 Chúng tôi đã phạm phép, đã bạn-nghịch; Ngài đã chẳng dung-thứ!
43 Ngài lấy giận che mình và đuổi theo chúng tôi, giết-lát chúng tôi, chẳng thương-xót.
44 Ngài ẩn mình trong mây, đến nỗi chẳng lời cầu-nguyện nào thấu qua được.
45 Ngài làm chúng tôi ra của bỏ, ra đồ rác-rến trong dân-sự.
46 Mọi kẻ nghịch-thù hả miệng rộng nghịch cùng chúng tôi.
47 Chúng tôi đã mắc sự sợ-hãi, hầm-hố, hủy-diệt, và hư-hại.
48 Mắt tôi chảy dòng nước, vì gái dân tôi mắc diệt-vong.
49 Mắt tôi tuôn nước mắt, không thôi cũng không ngớt,
50 Cho đến chừng nào Đức Giê-hô-va đoái xem, từ trên trời ngó xuống.
51 Mắt tôi làm khổ linh-hồn tôi, vì mọi con gái của thành tôi.
52 Những kẻ vô-cớ thù-nghịch tôi đã đuổi tôi như đuổi chim.
53 Họ muốn giết tôi nơi ngục tối, và ném đá trên tôi.
54 Nước lên ngập đầu tôi, tôi nói: Ta phải chết-mất!

55 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi từ nơi ngục tối rất sâu kêu-cầu danh Ngài.
56 Ngài chắc đã nghe tiếng tôi, xin đừng bịt tai khỏi hơi-thở và lời kêu-van tôi.
57 Ngày tôi cầu Ngài, Ngài đã đến gần tôi, đã phán cùng tôi: Chớ sợ-hãi chi!
58 Hỡi Chúa, Ngài đã đối-nại việc hồn tôi, là Đấng chuộc mạng tôi.
59 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã thấy người ta hiếp-đáp tôi: xin đoán-xét việc tôi!
60 Chúng nó báo thù, lập mưu hại tôi, thì Ngài đã thấy hết.
61 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã nghe chúng nó sỉ-nhục, bày mọi mưu-chước nghịch cùng tôi,
62 Những môi-miếng của kẻ dấy nghịch cùng tôi và mưu-kế lập ra hại tôi cả ngày.
63 Xin Ngài xem sự ngồi xuống và đứng dậy của chúng nó; tôi là bài hát của chúng nó.
64 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ báo-trả chúng nó tùy theo việc tay chúng nó làm.
65 Ngài sẽ ban lòng cứng-cỏi cho chúng nó, sự rủa-sả giáng trên chúng nó.
66 Ngài sẽ lấy cơn giận và đuổi theo, hủy-hoại chúng nó khỏi dưới trời của Đức Giê-hô-va.

Những ngày sau-rốt sự vây thành

4 1 Than ôi! vàng mờ-tối, vàng ròng biến-đổi dường nào!
Đá nơi thánh đổ ra nơi mọi góc đường-phố!
2 Các con trai của Si-ôn quí-báu khác nào vàng ròng,
Nay coi như bình đất sét là việc của tay thợ gốm làm!

3 Chính các chó rừng còn đưa vú ra cho con nó đặng cho bú;
Song con gái dân ta trở nên hung-dữ như chim đà ở nơi đồng-vắng.
4 Con mới đẻ khao-khát lắm, lưỡi nó dính với cúa họng.
Trẻ nhỏ đòi bánh chẳng ai bẻ cho.
5 Những người quen nếm mùi cao-lương đơn-chiếc trong các đường-phố;
Những kẻ dưỡng-nuôi trong đồ điều-đỏ, nay ôm lấy đống phân-tro.
6 Tội-lỗi con gái dân ta lớn hơn tội-lỗi Sô-đôm,
Là thành bị đổ như trong giây-phút, chẳng ai giơ tay ra trên nó.
7 Các người sang-trọng của nó tinh hơn tuyết, trắng hơn sữa.
Nước da đỏ hồng hơn san-hô, mình-mẩy sáng ngời như bích-ngọc.
8 Nay mặt đen hơn than: chẳng ai nhận-biết trong đường-phố;
Còn xương bọc lấy da; khô ran như khúc gỗ.
9 Những người bị gươm giết may hơn kẻ bị chết đói:
Vì thiếu sản-vật ngoài đồng, người lần-lần hao-mòn như bị đâm.
10 Chính tay người đờn-bà vẫn có lòng thương-xót, nấu chín con-cái mình,
Dùng làm đồ-ăn cho mình giữa khi con gái dân ta bị phá-hại.
11 Đức Giê-hô-va đã làm trọn sự giận của Ngài, đổ cơn thạnh-nộ Ngài ra;
Ngài đã đốt lửa tại Si-ôn, thiêu-nuốt nền nó.
12 Các vua trên đất, cả dân-cư thế-gian, vốn chẳng ngờ
Kẻ thù quân nghịch sẽ tràn vào các cửa thành Giê-ru-sa-lem.
13 Ấy là vì cớ tội-lỗi của các tiên-tri nó, và sự gian-ác của các thầy tế-lễ nó.
Họ đã đổ giữa nó huyết của người công-bình.
14 Họ đi quanh dọc đường như kẻ mù, bị máu làm ô-uế,
Đến nỗi không ai có thể rờ đến áo-xống họ.
15 Người ta kêu bảo chúng rằng: Hãy xê ra, chẳng sạch! Hãy xê ra! xê ra! đừng rờ đến!
Khi họ trốn-tránh đi lưu-lạc, dân ngoại kêu rằng: Chúng nó sẽ không trú-ngụ ở đây nữa.
16 Cơn giận Đức Giê-hô-va đã làm tan-lạc chúng, Ngài chẳng đoái xem nữa.
Chúng nó chẳng nể mặt thầy tế-lễ, cũng chẳng kính người già-cả.

17 Mắt chúng ta mòn-mỏi trông sự cứu luống-công!
Chúng ta trông-đợi hướng về một dân không thể cứu.
18 Chúng nó dòm-ngó chơn chúng ta, đến nỗi chúng ta không bước ra nơi đường-phố.
Sự cuối-cùng chúng ta đã gần!
Ngày chúng ta đã trọn! phải, sự cuối-cùng chúng ta đã đến!
19 Kẻ đuổi theo chúng ta thật lẹ hơn con chim ưng trên trời.
Đuổi theo chúng ta trên các núi, rình-rập chúng ta trong đồng-vắng.
20 Hơi-thở của mũi chúng ta, tức là kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va, thì đã mắc bẫy rồi,
Về người, chúng ta thường nói rằng: Chúng ta nấp dưới bóng người mà sống giữa các nước.

21 Hỡi con gái Ê-đôm, ở đất Út-xơ! Hãy vui-mừng hớn-hở,
Cái chén cũng sẽ trao đến mầy, mầy sẽ say-mê và trần-truồng.
22 Hỡi con gái Si-ôn, sự phạt tội-lỗi mầy đã trọn, Ngài không đày mầy đi làm phu-tù nữa!
Hỡi con gái Ê-đôm, Ngài sẽ thăm-phạt tội mầy; phô-bày gian-ác mầy!

Lời cầu-nguyện của dân bị hà-hiếp

5 1 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nhớ sự đã giáng trên chúng tôi;
Hãy đoái xem sự sỉ-nhục chúng tôi!
2 Sản-nghiệp chúng tôi đã sang tay dân ngoại,
Nhà-cửa thuộc về người giống khác.
3 Chúng tôi mất cha, phải mồ-côi,
Mẹ chúng tôi trở nên góa-bụa.
4 Chúng tôi uống nước phải trả tiền,
Phải mua mới có củi.
5 Kẻ đuổi theo kịp chúng tôi, chận cổ chúng tôi;
Chúng tôi đã mỏi-mệt rồi, chẳng được nghỉ!
6 Chúng tôi giang tay hướng về những người Ê-díp-tô
Và A-si-ri, đặng có bánh ăn no-nê.
7 Tổ-phụ chúng tôi đã phạm tội, nay không còn nữa.
Chúng tôi đã mang lấy sự gian-ác họ.
8 Kẻ đầy-tớ cai-trị chúng tôi,
Chẳng ai cứu chúng tôi khỏi tay họ.
9 Chúng tôi liều mạng mới có bánh mà ăn,
Vì cớ mũi gươm nơi đồng-vắng.
10 Da chúng tôi nóng như lò lửa,
Vì cơn đói thiêu-đốt chúng tôi!
11 Chúng nó đã làm nhục đờn-bà tại Si-ôn,
Và gái đồng-trinh trong các thành Giu-đa.
12 Tay chúng nó đã treo các quan-trưởng lên,
Chẳng kính-trọng mặt các người già-cả.
13 Kẻ trai-tráng đã phải mang cối,
Trẻ con vấp-ngã dưới gánh củi.
14 Các người già-cả không còn ngồi nơi cửa thành,
Bọn trai-trẻ không còn chơi đờn-hát.
15 Lòng chúng tôi hết cả sự vui;
Cuộc nhảy-múa đổi ra tang-chế.
16 Mão triều-thiên rơi khỏi đầu chúng tôi,
Khốn cho chúng tôi, vì chúng tôi phạm tội!
17 Vì vậy lòng chúng tôi mòn-mỏi,
Mắt chúng tôi mờ-tối,
18 Vì núi Si-ôn đã trở nên hoang-vu,
Chồn-cáo đi lại trên đó.
19 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài còn đời đời,
Ngôi Ngài còn từ đời nầy sang đời kia!
20 Sao Ngài quên chúng tôi mãi mãi,
Lìa-bỏ chúng tôi lâu vậy?
21 Hỡi Đức Giê-hô-va, hãy xây chúng tôi trở về Ngài thì chúng tôi sẽ trở về,
Làm những ngày chúng tôi lại mới như thuở xưa!
22 Nhưng Ngài lại bỏ hết chúng tôi,
Ngài giận chúng tôi quá lắm.

< Lui    Trang Lịch     Tới >