Hứa về sự nhậm lời và giải-cứu
65 1 Những kẻ vốn chẳng cầu-hỏi ta thì đã hỏi thăm ta; những kẻ vốn chẳng tìm ta thì đã gặp được ta. Ta đã phán cùng một dân chưa kêu-cầu danh ta, mà rằng: Ta đây, ta đây!
2 Ta đã giang tay ra trọn ngày hướng về một dân bội-nghịch, là những kẻ đi trong đường không tốt, theo ý riêng mình, 3 là một dân kia hằng chọc giận ta trước mặt ta, tế trong vườn, đốt hương trên đống gạch, 4 ngồi trong mồ-mả, trọ trong nơi kín, ăn thịt heo, đựng nước của vật gớm-ghiếc trong khí-mạnh nó, 5 và dám nói rằng: Hãy đứng riêng ra, đừng lại gần ta, vì ta thánh-sạch hơn ngươi! Bọn đó là khói nơi lỗ mũi ta, như lửa cháy cả ngày. 6 Nầy, đã ghi-chép trước mặt ta rằng ta sẽ không làm thinh đâu, song ta sẽ báo-trả, thật ta sẽ báo-trả vào ngực nó, 7 tức là tội-ác các ngươi, luôn với tội-ác tổ-phụ các ngươi, là những kẻ đã đốt hương trên các núi, và nói phạm đến ta trên các gò: nên ta sẽ đo-lường việc trước chúng nó vào ngực chúng nó. Đức Giê-hô-va phán vậy.
8 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Khi người ta thấy rượu mới trong chùm nho, thì rằng: Đừng làm hư đi, vì trong trái đó có phước-lành; ta cũng sẽ làm như vậy vì cớ các tôi-tớ ta, hầu cho ta không hủy-diệt cả. 9 Ta sẽ khiến một dòng-dõi ra từ Gia-cốp, và một kẻ kế-tự các núi ta ra từ Giu-đa; những kẻ lựa-chọn của ta sẽ được xứ nầy làm kỷ-vật, tôi-tớ ta sẽ ở đó. 10 Trong dân ta, những kẻ nào đã tìm-kiếm ta, sẽ được đồng Sa-rôn dùng làm chỗ chăn chiên, nơi trũng A-cô dùng làm đồng cỏ thả bò.
11 Còn như các ngươi, là kẻ đã bỏ Đức Giê-hô-va, đã quên núi thánh ta, đã đặt một bàn cho Gát, và rót chén đầy kính Mê-ni (Gát và Mê-ni là tên của hai vì thần không ai biết; có lẽ là thần số mạng), 12 nên ta định cho các ngươi phải gươm-dao, các ngươi thảy đều cúi xuống và bị giết; vì ta đã kêu, các ngươi không đáp lại; ta đã nói, các ngươi không lắng nghe, nhưng các ngươi đã làm đều ta ghét, và đã chọn đều ta chẳng đẹp lòng!
13 Vậy nên Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, các tôi-tớ ta sẽ ăn, còn các ngươi thì đói; nầy, tôi-tớ ta sẽ uống, còn các ngươi thì khát; nầy, tôi-tớ ta sẽ được vui-vẻ, còn các ngươi thì bị nhuốc-nha; 14 nầy, tôi-tớ ta sẽ hát mừng vì lòng đầy vui-vẻ, còn các ngươi thì khóc-lóc vì lòng buồn-bực, kêu-than vì tâm thần phiền-não. 15 Danh các ngươi sẽ còn lại làm tiếng rủa-sả cho những kẻ lựa-chọn của ta; Chúa Giê-hô-va sẽ giết ngươi; nhưng Ngài sẽ lấy danh khác đặt cho các tôi-tớ mình. 16 Vì vậy, phàm ai ở trên đất chúc phước cho mình thì sẽ cầu phước-lành nơi danh Đức Chúa Trời chơn-thật; còn ai ở trên đất mà thề-nguyền, thì sẽ chỉ Đức Chúa Trời chơn-thật mà thề-nguyền; vì những sự khốn-nạn trước đã quên hết, và đã khuất khỏi mặt ta.
17 Ta sẽ dựng trời mới đất mới; những việc trước sẽ chẳng nhớ nữa, chẳng còn nhắc đến nữa. 18 Thà các ngươi hãy mừng-rỡ và vui-vẻ đời đời trong sự ta dựng nên. Thật, ta dựng nên Giê-ru-sa-lem cho sự vui, và dân nó cho sự mừng-rỡ. 19 Ta sẽ vui vì Giê-ru-sa-lem, ta sẽ mừng vì dân ta; tại đó sẽ chẳng còn nghe tiếng khóc-lóc kêu-la nữa. 20 Tại đó sẽ không có trẻ con chết non, cũng chẳng có ông già nào chẳng trọn đời mình; vì chết lúc trăm tuổi, còn là chết trẻ, và kẻ có tội lúc trăm tuổi, ấy là bị rủa-sả.
21 Dân ta sẽ xây nhà và ở, trồng vườn nho và ăn trái. 22 Họ chẳng xây nhà cho người khác ở, chẳng trồng vườn nho cho người khác ăn; vì tuổi dân ta sẽ như tuổi cây, những kẻ lựa-chọn của ta sẽ hằng hưởng công-việc tay mình làm. 23 Họ sẽ không nhọc mình vô-ích nữa, không đẻ con ra để gặp sự họa, vì họ là dòng-dõi của kẻ được ban phước bởi Đức Giê-hô-va, con cháu họ cùng với họ nữa. 24 Ta sẽ nhậm lời họ trước khi kêu-cầu ta; họ còn nói, ta đã nghe rồi. 25 Muông-sói với chiên con sẽ ăn chung, sư-tử ăn rơm như bò, rắn ăn bụi-đất. Sẽ chẳng có ai làm tổn-hại, hay là hủy-phá trong khắp núi thánh ta, Đức Giê-hô-va đã phán vậy.
Sự vinh-hiển của Giê-ru-sa-lem mới. — Sự hủy-diệt những kẻ ác
66 1 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Trời là ngai ta, đất là bệ-chơn ta. Các ngươi sẽ xây nhà thể nào cho ta? Các ngươi sẽ lấy nơi nào làm chỗ nghỉ-ngơi cho ta? 2 Đức Giê-hô-va phán: Mọi sự nầy đều bởi tay ta làm ra, và có như vậy. Nầy là kẻ mà ta đoái đến: tức là kẻ nghèo-khó, có lòng ăn-năn đau-đớn, nghe lời nói ta mà run.
3 Làm thịt một con bò, cũng như giết một người; tế bằng một con chiên con, cũng như bẻ cổ một con chó; dâng của-lễ chay, cũng như chọc huyết heo; đốt hương cũng như ngợi-khen thần-tượng. Vì những kẻ ấy đã chọn đường mình, lòng ưa-thích những việc gớm-ghiếc, 4 thì ta cũng kén-chọn những sự phỉnh-dỗ, lấy những đều họ sợ mà giáng cho. Vì ta đã gọi mà chẳng ai thưa, ta đã phán mà họ không nghe, lại làm đều ác trước mắt ta, chọn đều ta không vừa ý.
5 Hỡi các ngươi là kẻ nghe lời phán Đức Giê-hô-va mà run, hãy nghe lời Ngài: Anh em các ngươi ghét các ngươi, vì cớ danh ta bỏ các ngươi, từng nói rằng: Xin Đức Giê-hô-va được vinh-hiển, đặng chúng ta thấy sự vui-mừng các ngươi; nhưng chính họ sẽ bị hổ-thẹn. 6 Có tiếng om-sòm nổi lên từ trong thành; có tiếng la-lối vang ra từ đền-thờ; là tiếng của Đức Giê-hô-va, Ngài báo-trả cho kẻ thù-nghịch mình.
7 Nó chưa ở cữ, đã sanh-nở; chưa chịu đau-đớn, đã đẻ một trai. 8 Ai đã hề nghe một sự thể nầy? Ai đã hề thấy sự gì giống như vậy? Nước há dễ sanh ra trong một ngày, dân-tộc há dễ sanh ra trong một chặp? Mà Si-ôn mới vừa nằm nơi, đã sanh con cái. 9 Đức Giê-hô-va phán: Ta là Đấng đã mở lòng mẹ ra, há chẳng săn-sóc sự sanh-đẻ hay sao? Đức Chúa Trời ngươi phán: Ta là Đấng đã khiến sanh-đẻ, há lại làm cho son-sẻ hay sao?
10 Các ngươi là kẻ yêu Giê-ru-sa-lem, hãy vui với nó, hãy mừng vì nó! Các ngươi là kẻ đã khóc vì Giê-ru-sa-lem, hãy cùng nó hớn-hở vui-cười; 11 hầu cho các ngươi sẽ được bú và no bởi vú của sự yên-ủi nó; được vắt sữa và lấy làm vui-sướng bởi sự dư-dật của vinh-quang nó. 12 Vì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ làm cho sự bình-an chảy đến nó như một con sông, và sự vinh-hiển của các dân như nước vỡ bờ; các ngươi sẽ được bú, được bồng trên hông, và mơn-trớn trên đầu-gối. 13 Ta sẽ yên-ủi các ngươi như mẹ yên-ủi con, và ấy là tại trong Giê-ru-sa-lem mà các ngươi sẽ được yên-ủi. 14 Các ngươi sẽ thấy mọi đều đó, thì trong lòng được sự vui-vẻ, và xương-cốt các ngươi sẽ nẩy-nở như cỏ non; tay Đức Giê-hô-va sẽ tỏ ra cùng tôi-tớ Ngài, và Ngài sẽ giận nghịch cùng kẻ cừu-địch.
15 Nầy, Đức Giê-hô-va sẽ đến với lửa, và xe-cộ Ngài giống như gió lốc, hầu cho cơn giận của Ngài thêm nóng-nảy, và sự quở-trách của Ngài biến thành ngọn lửa hừng. 16 Đức Giê-hô-va sẽ lấy lửa và gươm làm sự xét-đoán Ngài trên mọi xác-thịt, và số những kẻ phải chết bởi Đức Giê-hô-va là nhiều lắm. 17 Những kẻ biệt mình riêng ra và tự làm sạch mình để đến các vườn, ở đằng sau một cái cây giữa đó, ăn thịt heo, thịt chuột, và những đồ ăn gớm-ghiếc, thì sẽ chết với nhau, Đức Giê-hô-va phán vậy.
18 Về phần ta, ta biết việc làm và ý-tưởng chúng nó; kỳ đến mà ta sẽ nhóm các nước và các thứ tiếng; chúng nó sẽ đến và thấy sự vinh-hiển ta. 19 Ta sẽ đặt một dấu-hiệu giữa họ; những kẻ trong vòng họ đã tránh khỏi nạn, thì ta sẽ sai đến khắp các nước, tức là đến Ta-rê-si, Phun, Lút là dân có tài bắn cung, Tu-banh và Gia-van, cho đến trong các cù-lao xa, là nơi chưa hề nghe danh-tiếng ta, và chưa từng thấy sự vinh-hiển ta. Bấy giờ chúng sẽ rao-truyền sự vinh-hiển ta ra trong các nước.
20 Đức Giê-hô-va phán: Các dân ngoại sẽ đem hết thảy anh em các ngươi cỡi ngựa, xe, kiệu, la, lạc-đà một gu, từ các nước mà đem đến núi thánh ta, là Giê-ru-sa-lem, đặng dâng họ cho Đức Giê-hô-va làm của-lễ, cũng như con-cái Y-sơ-ra-ên đem của-lễ trong đồ-đựng sạch-sẽ mà vào đền-thờ Đức Giê-hô-va vậy. 21 Đức Giê-hô-va phán: Ta lại từ trong đám họ lựa kẻ làm thầy tế-lễ và làm người Lê-vi. 22 Đức Giê-hô-va phán: Vì như trời mới đất mới mà ta hầu dựng, sẽ cứ còn trước mặt ta thể nào, thì dòng-giống và danh-hiệu các ngươi cũng sẽ cứ còn thể ấy. 23 Đức Giê-hô-va phán: Từ ngày trăng mới nầy đến ngày trăng mới khác, từ ngày Sa-bát nọ đến ngày Sa-bát kia, mọi xác-thịt sẽ đến thờ-lạy trước mặt ta. 24 Khi dân-sự ra ngoài, sẽ thấy thây của những người đã bội-nghịch cùng ta; vì sâu chúng nó chẳng hề chết, lửa chúng nó chẳng hề tắt; chúng nó sẽ làm sự gớm-ghiếc cho mọi xác-thịt.
Làm sao ai có thể phớt lờ hoặc từ chối một thông điệp mạnh mẽ như vậy thật khó hiểu. Nhưng chính Ê-sai cũng nói về những kẻ sẽ từ chối nghe hoặc nhìn thấy
Một số sẽ từ chối thông điệp vì họ cố chấp một cách có chủ ý, và những người khác vì họ bị cuốn vào việc theo đuổi vật chất, hoặc những thú vui tiêu khiển, hoặc thậm chí là thờ phượng tôn giáo giả dối. Có lẽ buồn nhất trong tất cả, thông điệp của Đức Chúa Trời đôi khi bị che giấu khỏi người dân thường bởi chính những người đáng lẽ phải mang lại sự hiểu biết—các nhà lãnh đạo tôn giáo. Một lần nữa Ê-sai chỉ ra những nhà lãnh đạo này để phán xét đặc biệt. Hoàn toàn có thể rằng chính sự lên án này đã trở thành cái chết của Ê-sai, vì truyền thống kể rằng Ê-sai đã bị cưa làm đôi bởi kẻ thù của ông trong triều đại của Ma-na-se.
Sự Đổi Mới Tâm Linh Dưới Thời Ma-na-se
Như một hậu quả của sự lãnh đạo gian ác của ông, Ma-na-se bị quân đội của một đế chế Assyria đang suy tàn bắt làm tù binh đưa về Ba-by-lôn. Ở đó trong lưu đày cùng với nhiều đồng hương của mình, Ma-na-se bị lương tâm cắn rứt và chân thành ăn năn. Do đó, Đức Chúa Trời tái thiết lập Ma-na-se lên ngai vàng ở Giu-đa, và Ma-na-se làm những gì ông có thể để loại bỏ chính sự thờ thần tượng mà ông đã đưa vào. Hồ sơ lịch sử bắt đầu với một ghi chú về cuộc đảo chính Assyria trong đó Sen-na-chê-ríp bị chính các con trai của mình ám sát.
37 38 Một ngày kia người đương quì-lạy trong đền Nít-róc, thần của mình, thì con trai người là A-tra-mê-léc và Sa-rết-se lấy gươm giết người. Đoạn, hai người đó trốn trong xứ A-ra-rát. Con trai người là Ê-sạt-ha-đôn trị-vì thay người.
Ma-na-se bị dẫn qua Ba-by-lôn. — Người trở về, phá-hủy các hình-tượng. — Người băng-hà
(2 Sử ký) 33 10 Đức Giê-hô-va phán bảo Ma-na-se và dân-sự người; song chúng không chủ ý đến. 11 Vì cớ ấy, Đức Giê-hô-va khiến các quan-tướng đạo-binh của vua A-si-ri đến hãm đánh chúng; các quan ấy bắt đóng cùm Ma-na-se, xiềng người lại, rồi dẫn về Ba-by-lôn.
12 Khi người bị hoạn-nạn, bèn cầu-khẩn Giê-hô-va Đức Chúa Trời của người và hạ mình xuống lắm trước mặt Đức Chúa Trời của tổ-phụ người. 13 Ma-na-se cầu-nguyện cùng Ngài; Ngài nhậm người, dủ nghe lời nài-xin của người, dẫn người về Giê-ru-sa-lem trong nước người; khi ấy Ma-na-se nhìn biết Giê-hô-va là Đức Chúa Trời.
14 Sau việc ấy, người xây vách ngoài thành Đa-vít, về phía tây Ghi-hôn trong trũng, đến lối vào cửa cá, và chung-quanh Ô-phên, xây nó rất cao; rồi người đặt những quan-tướng trong các thành bền-vững xứ Giu-đa. 15 Người cất khỏi đền Đức Giê-hô-va những thần ngoại-bang, hình-tượng, và bàn-thờ mà người đã xây trên núi của đền Đức Giê-hô-va và tại Giê-ru-sa-lem, rồi quăng nó ra ngoài thành. 16 Đoạn, người sửa-sang bàn-thờ của Đức Giê-hô-va, dâng của-lễ bình-an và của-lễ thù-ân tại đó; người truyền dạy dân Giu-đa phục-sự Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. 17 Dầu vậy, dân-sự còn tế-lễ trên các nơi cao, song chỉ tế-lễ cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời của mình mà thôi.