Sự nguội-lạnh và sự thờ hình-tượng của người Y-sơ-ra-ên.— Hứa về sự yên-ủi kẻ tin
57 1 Người công-bình chết, chẳng ai để ý đến; người nhơn-đức bị cất đi, chẳng ai suy-nghĩ rằng người công-bình bị cất đi khỏi tai-vạ hầu đến. 2 Người vào trong sự bình-an. Mỗi người đi trong đường ngay-thẳng, thì được an-nghỉ nơi giường mình.
3 Nhưng các ngươi, là con trai của bà-bóng, dòng-dõi của kẻ gian-dâm và người đĩ-thõa kia, hãy lại gần đây! 4 Các ngươi nhạo-cười ai? Các ngươi há miệng rộng và le lưỡi nghịch cùng ai? Các ngươi há chẳng phải con-cái bội-nghịch, dòng-dõi nói dối sao? 5 Các ngươi hành-dâm với nhau trong cây dẽ, dưới cây rậm, giết con-cái nơi trũng, dưới lỗ nẻ vầng đá!
6 Những đá bóng-láng nơi khe-suối, tức là phần riêng ngươi; thật, đó là phần ngươi; nên ngươi làm lễ quán và dâng của-lễ chay cho những đá đó! Ta há chẳng giận về những sự đó sao? 7 Ngươi đặt giường trên núi rất cao, và lên đó đặng dâng của-lễ. 8 Ngươi đặt dấu-ghi đằng sau cửa và sau các trụ cửa; vì ngươi đã trần mình cho kẻ khác và leo lên; ngươi đã làm rộng giường mình và lập giao-ước với chúng nó. Ngươi lại ngó-xem giường chúng nó và ưa-thích! 9 Ngươi đã đem dầu và gia-thêm hương-liệu dâng cho vua kia; đã sai sứ-giả mình đi phương xa; đã hạ mình xuống đến Âm-phủ! 10 Ngươi đã mệt-nhọc vì đường dài; mà chưa từng nói rằng: Ấy là vô-ích! Ngươi đã thấy sức-lực mình được phấn-chấn, cho nên ngươi chẳng mòn-mỏi.
11 Vậy thì ngươi kiêng ai? ngươi sợ ai, nên mới nói dối, nên mới không nhớ đến ta, và không lo đến sự đó? Có phải tại lâu nay ta làm thinh mãi, nên ngươi không kính-sợ ta chăng? 12 Nầy, chính ta sẽ rao sự công-bình ngươi, mọi việc ngươi làm đều là không ích cho ngươi. 13 Khi ngươi sẽ kêu, hết thảy các thần mà ngươi đã nhóm-họp hãy giải-cứu ngươi! Gió sẽ đùa các thần ấy đi, một cái thở là làm mất hết thảy. Nhưng kẻ nào ẩn-náu nơi ta, sẽ hưởng đất nầy, và được hòn núi thánh của ta làm cơ-nghiệp. 14 Người sẽ nói rằng: Hãy đắp đường, hãy đắp đường! Hãy ban cho bằng! hãy cất lấy sự ngăn-trở khỏi đường dân ta!
15 Đấng cao-cả, ở nơi đời đời vô-cùng, danh Ngài là Thánh, có phán như vầy: Ta ngự trong nơi cao và thánh, với người có lòng ăn-năn đau-đớn và khiêm-nhường, đặng làm tươi-tỉnh thần-linh của những kẻ khiêm-nhường, và làm tươi-tỉnh lòng người ăn-năn đau-đớn. 16 Ta chẳng muốn cãi lẽ đời đời, cũng chẳng tức-giận mãi mãi; vì thần-linh sẽ mòn-mỏi trước mặt ta, và các linh-hồn mà ta đã dựng nên cũng vậy.
17 Ấy là vì tội tham-lam của nó mà ta giận, và đánh nó. Trong cơn giận, ta đã ẩn mặt ta với nó; nhưng nó cứ trở lui đi, theo con đường của lòng mình. 18 Ta đã xem-thấy đường-lối nó, ta sẽ chữa lành cho; sẽ dắt-đưa và thưởng cho nó sự yên-ủi, cùng cho những kẻ lo buồn với nó. 19 Đức Giê-hô-va phán rằng: Ta dựng nên trái của môi-miếng: bình-an, bình-an cho kẻ ở xa cùng cho kẻ ở gần; ta sẽ chữa lành kẻ ấy. 20 Song những kẻ ác giống như biển đương động, không yên-lặng được, thì nước nó chảy ra bùn-lầy. 21 Đức Chúa Trời ta đã phán: Những kẻ gian-ác chẳng hưởng sự bình-an.
Trách về sự kiêng ăn giả.— Lời hứa cho tín-đồ chơn-thật
58 1 Hãy kêu to lên, đừng dứt; hãy cất tiếng lên như cái loa; rao-bảo tội-lỗi dân ta cho nó, và rao-bảo sự gian-ác nhà Gia-cốp cho nhà ấy! 2 Ngày ngày họ tìm-kiếm ta và muốn biết đường-lối ta; như dân đã theo sự công-bình và chưa từng bỏ luật-pháp của Đức Chúa Trời mình! Họ cầu-hỏi ta sự đoán-xét công-bình; và vui lòng gần-gũi Đức Chúa Trời, 3 mà rằng: Sao chúng tôi kiêng ăn mà Chúa chẳng đoái xem? sao chúng tôi chịu dằn lòng mà Chúa chẳng biết đến? Nầy, trong ngày các ngươi kiêng ăn, cũng cứ tìm sự đẹp ý mình, và làm khổ cho kẻ làm thuê. 4 Thật, các ngươi kiêng ăn để tìm sự cãi-cọ tranh-cạnh, đến nỗi nắm tay đánh nhau cộc-cằn; các ngươi kiêng ăn trong ngày như vậy, thì tiếng các ngươi chẳng được nghe thấu nơi cao.
5 Đó há phải là sự kiêng ăn mà ta chọn-lựa, há phải là ngày người ta dằn lòng mình đâu? Cúi đầu như cây sậy, nằm trên bao gai và trên tro, đó há phải đều ngươi gọi là kiêng ăn, là ngày đẹp lòng Đức Giê-hô-va sao? 6 Sự kiêng ăn mà ta chọn-lựa, há chẳng phải là bẻ những xiềng hung-ác, mở những trói của ách, thả cho kẻ bị ức-hiếp được tự-do, bẻ gãy mọi ách, hay sao? 7 Há chẳng phải là chia bánh cho kẻ đói, đem những kẻ nghèo-khổ đã bị đuổi đi về nhà mình, khi thấy kẻ trần-truồng thì mặc cho, và chớ hề trớ-trinh những kẻ cốt-nhục mình, hay sao?
8 Bấy giờ sự sáng ngươi sẽ hừng lên như sự sáng ban mai, ngươi sẽ được chữa lành lập-tức; sự công-bình ngươi đi trước mặt ngươi, sự vinh-hiển của Đức Giê-hô-va sẽ gìn-giữ sau ngươi. 9 Bấy giờ ngươi cầu, Đức Giê-hô-va sẽ ứng; ngươi kêu, Ngài sẽ phán rằng: Có ta đây! Nếu ngươi cất-bỏ cái ách khỏi giữa ngươi, không chỉ tay và không nói bậy; 10 nếu ngươi mở lòng cho kẻ đói, và làm no kẻ khốn-khổ, thì sự sáng ngươi sẽ sáng ra trong tối-tăm, và sự tối-tăm ngươi sẽ như ban trưa. 11 Đức Giê-hô-va sẽ cứ dắt-đưa ngươi; làm cho ngươi no lòng giữa nơi khô-hạn lớn; làm cho cứng-mạnh các xương ngươi, ngươi sẽ như vườn năng tưới, như nước suối chẳng hề khô vậy. 12 Những kẻ ra từ ngươi sẽ dựng lại nơi đổ-nát ngày xưa; ngươi sẽ lập lại các nền của nhiều đời trước. Người ta sẽ xưng ngươi là Kẻ tu-bổ sự hư-hoại, và là Kẻ sửa đường lại cho người ở.
13 Nếu ngươi ngừa-giữ chơn mình trong ngày Sa-bát, không làm vừa ý mình trong ngày thánh của ta; nếu ngươi xưng ngày Sa-bát là ngày vui-thích, coi ngày thánh của Đức Giê-hô-va là đáng kính; nếu ngươi tôn-trọng ngày đó, không đi đường riêng mình, không theo ý riêng mình, và không nói lời riêng mình, 14 bấy giờ ngươi sẽ lấy Đức Giê-hô-va làm vui-thích, ta sẽ làm cho ngươi cỡi lên các nơi cao trên đất, và lấy sản-nghiệp của Gia-cốp, tổ-phụ ngươi, mà nuôi ngươi; vì miệng Đức Giê-hô-va đã phán vậy.
Các trọng-tội của Y-sơ-ra-ên. — Lời hứa về Đấng giải-cứu
59 1 Nầy, tay Đức Giê-hô-va chẳng trở nên ngắn mà không cứu được; tai Ngài cũng chẳng nặng-nề mà không nghe được đâu. 2 Nhưng ấy là sự gian-ác các ngươi làm xa-cách mình với Đức Chúa Trời; và tội-lỗi các ngươi đã che-khuất mặt Ngài khỏi các ngươi, đến nỗi Ngài không nghe các ngươi nữa. 3 Vì tay các ngươi đã ô-uế bởi máu, ngón tay các ngươi đã ô-uế bởi tội-ác; môi các ngươi nói dối, lưỡi các ngươi lằm-bằm sự xấu-xa. 4 Trong các ngươi chẳng có ai lấy lẽ công-bình mà kêu-rêu; chẳng có ai lấy đều chơn-thật mà đối-nại. Hết thảy đều cậy sự hư-không, nói lời dối-trá, cưu-mang đều ác và đẻ ra tội trọng.
5 Họ ấp trứng hổ-mang và dệt màng nhện; ai ăn những trứng đó sẽ chết, và nếu một cái trứng giập ra, sẽ nở thành rắn lục. 6 Những màng họ không dùng làm áo được, không thể mặc được hàng họ đã dệt ra; công-việc họ là công-việc đáng tội, tay họ làm những việc hung-tàn. 7 Chơn họ chạy đến đều ác, nôn-nả làm đổ máu vô-tội; tư-tưởng họ là tư-tưởng gian-tà, sự phá-hại diệt-vong là ở trên đường-lối họ. 8 Họ không biết đường bình-an, trong đường họ đi không có sự công-nghĩa. Họ tự làm những lối quanh-queo: ai đi trong đó thì chẳng biết sự bình-an!
9 Vậy nên sự công-bình đã cách xa chúng ta, sự nhơn-nghĩa cũng không theo kịp chúng ta. Chúng ta trông-mong sự sáng, mà sự tối-tăm đây nầy, trong-mong sự sáng-láng, mà đi trong u-ám. 10 Chúng ta đi dọc theo tường như người mù; rờ-rẫm như người không có mắt; đúng trưa mà vấp chơn như chạng-vạng; giữa những kẻ mạnh-mẽ mà mình như người chết. 11 Chúng ta cứ rên-siếc như con gấu, và rầm-rì như chim bò-câu; trông sự công-bình, mà nó không đến, đợi sự cứu-rỗi, mà nó cách xa!
12 Phải, sự phạm phép chúng tôi đã thêm nhiều trước mặt Ngài, tội-lỗi chúng tôi làm chứng nghịch cùng chúng tôi. Vì sự phạm phép chúng tôi ở cùng chúng tôi, và chúng tôi biết sự gian-ác mình. 13 Chúng tôi đã bạn-nghịch, chối Đức Giê-hô-va, và trở lòng chẳng theo Đức Chúa Trời mình. Chúng tôi nói sự bạo-ngược và phản-loạn, cưu-mang những lời giả-dối trong lòng và nói ra! 14 Cho nên sự công-bình trở lui lại, sự nhơn-nghĩa đứng xa; vì lẽ thật vấp-ngã giữa đường-phố, và sự ngay-thẳng chẳng được vào. 15 Lẽ thật đã không còn, ai lánh đều dữ thì phải cướp-bắt. Đức Giê-hô-va thấy không có sự công-bình thì chẳng đẹp lòng, 16 thấy không có người, chẳng ai cầu thay, thì lấy làm lạ-lùng. Ngài bèn dùng chính cánh tay mình đem sự cứu-rỗi đến; lấy sự công-bình mình mà nâng-đỡ. 17 Ngài mặc sự công-bình làm giáp, đội sự cứu-rỗi trên đầu làm mão-trụ; lấy sự báo-thù làm áo mà bận, lấy sự sốt-sắng làm áo tơi mà choàng mình. 18 Ngài báo-trả cho người ta tùy việc họ làm: sự thạnh-nộ cho kẻ đối-địch Ngài, sự báo-oán cho kẻ thù-nghịch; Ngài sẽ báo-trả các cù-lao. 19 Người ta sẽ kính-sợ danh Đức Giê-hô-va từ phương tây, và sự vinh-hiển Ngài từ phương mặt trời mọc lên; vì Ngài sẽ đến như sông tràn-dẫy bởi hơi Đức Giê-hô-va thổi giục. 20 Đấng Cứu-chuộc sẽ đến Si-ôn, đến cùng những kẻ thuộc về Gia-cốp, là kẻ bỏ tội-lỗi, Đức Giê-hô-va phán vậy.
21 Đức Giê-hô-va phán: Về phần ta, nầy là giao-ước ta đã lập với họ. Thần ta ở trên ngươi, cả đến những lời ta đã đặt nơi miệng ngươi, sẽ chẳng lìa khỏi miệng ngươi, miệng dòng-dõi ngươi, và miệng dòng-dõi của dòng-dõi ngươi, từ bây giờ cho đến đời đời! Đức Giê-hô-va phán vậy.