Sự hư-không của khôn-ngoan
1 12 Ta là người truyền-đạo, đã làm vua Y-sơ-ra-ên tại Giê-ru-sa-lem. 13 Ta chuyên lòng lấy sự khôn-ngoan mà tra-khảo mọi việc làm ra dưới trời; ấy là một việc lao-khổ mà Đức Chúa Trời đã giao cho loài người để lo làm.
14 Ta đã xem thấy mọi việc làm ra dưới mặt trời; kìa, thảy đều hư-không, theo luồng gió thổi.
15 Vật chi đã cong-vẹo không thể ngay lại được, và vật gì thiếu không thể đếm được.
16 Ta nói trong lòng rằng: Nầy, ta đã được sự khôn-ngoan lớn hơn hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem; thật lòng ta đã thấy nhiều sự khôn-ngoan và tri-thức. 17 Ta cũng chuyên lòng học biết sự khôn-ngoan, và biết sự ngu-dại điên-cuồng; ta nhìn-biết đều đó cũng là theo luồng gió thổi. 18 Vì nếu sự khôn-ngoan nhiều, sự phiền-não cũng nhiều; ai thêm sự tri-thức ắt thêm sự đau-đớn
Sự vui-sướng, giàu-sang, và công-việc cũng đều hư-không
2 1 Ta lại nói trong lòng rằng: Hè! hãy thử đều vui-sướng và nếm sự khoái-lạc: kìa, đều đó cũng là sự hư-không. 2 Ta nói: Cười là điên; vui-sướng mà làm chi?
3 Ta nghĩ trong lòng rằng phải uống rượu để cho thân mình vui-sướng, mà sự khôn-ngoan vẫn còn dẫn-dắt lòng ta, lại nghĩ phải cầm lấy sự điên-dại cho đến khi xem thử đều gì là tốt hơn cho con loài người làm ở dưới trời trọn đời mình sống.
4 Ta làm những công-việc cả-thể; ta cất nhà cho mình, trồng vườn nho cho mình, 5 lập cho mình vườn cây-trái và vườn hoa, và trồng cây-trái đủ thứ ở đó; 6 ta đào hồ chứa nước đặng tưới rừng, là nơi cây-cối lớn lên. 7 Ta mua những tôi trai tớ gái, lại có nhiều đầy-tớ sanh ra trong nhà ta. Ta có bầy bò và chiên nhiều hơn hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem. 8 Ta cũng thâu-chứa bạc vàng, và những vật báu của các vua, các tỉnh. Ta lo sắm cho mình những con hát trai và gái, cùng sự khoái-lạc của con trai loài người, tức là nhiều vợ và hầu. 9 Như vậy ta trở nên cao-trọng hơn hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem; dầu vậy, sự khôn-ngoan vẫn còn ở cùng ta. 10 Ta chẳng từ đều gì mắt mình ước-ao, cũng chẳng cấm đều gì lòng mình ưa-thích; vì lòng ta vui-vẻ vì mọi công-lao của ta; và đó là phần ta đã được trong mọi công-lao ta.
11 Đoạn ta xem-xét các công-việc tay mình đã làm, và sự lao-khổ mình đã chịu để làm nó; kìa, mọi đều đó là sự hư-không và theo luồng gió thổi, chẳng có ích-lợi gì hết dưới mặt trời.
17 Vậy, ta ghét đời sống, vì mọi việc làm ra dưới mặt trời là cực-nhọc cho ta, thảy đều hư-không, theo luồng gió thổi. 18 Ta cũng ghét mọi công-lao ta đã làm ở dưới mặt trời, vì phải để lại cho người sau mình. 19 Vả, ai biết rằng người ấy sẽ khôn-ngoan hay là ngu-dại? Dầu thế nào, hắn sẽ cai-quản mọi việc ta đã lấy sự lao-khổ và khôn-ngoan mà làm ở dưới mặt trời. Đều đó cũng là hư-không.
20 Bởi cớ ấy ta trở lòng thất-vọng về mọi công-việc ta đã lao-khổ mà làm ở dưới mặt trời. 21 Vì có người làm công-việc mình cách khôn-ngoan, thông-sáng, và tài-giỏi, rồi phải để lại làm cơ-nghiệp cho kẻ chẳng hề lao-khổ làm đến. Đều đó cũng là một sự hư-không và một sự tai-nạn lớn. 22 Vậy, ích chi cho người lao-khổ, cực lòng mà làm việc ở dưới mặt trời? 23 Vì các ngày người chỉ là đau-đớn, công-lao người thành ra buồn-rầu; đến đỗi ban đêm lòng người cũng chẳng được an-nghỉ. Đều đó cũng là sự hư-không.
24 Chẳng gì tốt cho người hơn là ăn, uống, khiến linh-hồn mình hưởng phước của lao-khổ mình. Ta xem thấy đều đó cũng bởi tay Đức Chúa Trời mà đến. 25 Vì ai là người được ăn và hưởng sự vui-sướng hơn ta? 26 Bởi Đức Chúa Trời ban sự khôn-ngoan, thông-sáng, và vui-vẻ cho kẻ nào đẹp lòng Ngài; nhưng Ngài khiến cho kẻ có tội phải lao-khổ mà thâu-góp chất-chứa, để rồi ban cho người đẹp lòng Đức Chúa Trời. Đều đó cũng là sự hư-không, theo luồng gió thổi.
Đời đầy-dẫy nỗi đau-đớn và sai-lầm
4 1 Ta xây lại, xem-xét mọi sự hà-hiếp làm ra ở dưới mặt trời; kìa, nước mắt của kẻ bị hà-hiếp, song không ai an-ủi họ! Kẻ hà-hiếp có quyền-phép, song không ai an-ủi cho kẻ bị hà-hiếp! 2 Vậy, ta khen những kẻ chết đã lâu rồi là sướng hơn kẻ còn sống; 3 còn kẻ chưa được sanh ra, chưa thấy những gian-ác làm ra dưới mặt trời, ta cho là có phước hơn hai đằng kia.
4 Ta cũng thấy mọi công-lao và mọi nghề khéo là đều gây cho người nầy kẻ khác ganh-ghét nhau. Đều đó cũng là sự hư-không, theo luồng gió thổi.
5 Kẻ ngu-muội khoanh tay, ăn lấy thịt mình.
6 Thà đầy một lòng bàn tay mà bình-an, hơn là đầy cả hai mà bị lao-khổ, theo luồng gió thổi.
7 Ta bèn xây lại xem-thấy sự hư-không ở dưới mặt trời: 8 Nầy một người cô-độc, chẳng có ai hoặc con trai hay là anh em; dầu vậy, lao-khổ nó không thôi, mắt nó không hề chán của-cải; nó không hề nghĩ rằng: Vậy ta lao-khổ, ta bắt linh-hồn nhịn các phước là vì ai? Đều đó cũng là hư-không, thật là công việc cực-nhọc.
9 Hai người hơn một, vì họ sẽ được công-giá tốt về công-việc mình. 10 Nếu người nầy sa-ngã, thì người kia sẽ đỡ bạn mình lên; nhưng khốn thay cho kẻ ở một mình mà sa-ngã, không có ai đỡ mình lên! 11 Cũng vậy, nếu hai người ngủ chung thì ấm; còn một mình thì làm sao ấm được? 12 Lại nếu kẻ ở một mình bị người khác thắng, thì hai người có thế chống-cự nó; một sợi dây đánh ba tao lấy làm khó đứt.
13 Một kẻ trẻ tuổi nghèo mà khôn, hơn một ông vua già-cả mà dại, chẳng còn biết nghe lời khuyên-can. 14 Vì kẻ trẻ ra khỏi ngục-khám đặng làm vua, dầu sanh ra nghèo trong nước mình. 15 Ta thấy mọi người sống đi đi lại lại dưới mặt trời, đều theo kẻ trẻ ấy, là người kế-vị cho vua kia. 16 Dân phục dưới quyền người thật đông vô-số; dầu vậy, những kẻ đến sau sẽ chẳng vui-thích về người. Đều đó cũng là sự hư-không, theo luồng gió thổi.
Khuyên về sự nhơn-từ và dùng của phải cách
5 1 Khi người vào nhà Đức Chúa Trời, hãy giữ chừng chơn mình. Thà lại gần mà nghe, hơn là dâng của tế-lễ kẻ ngu-muội; vì nó không hiểu-biết mình làm ác. 2 Chớ vội mở miệng ra, và lòng ngươi chớ lật-đật nói lời trước mặt Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời ở trên trời, còn ngươi ở dưới đất. Vậy nên ngươi khá ít lời. 3 Hễ nhiều sự lo-lắng ắt sanh ra chiêm-bao; còn nhiều lời thì sanh ra sự ngu-dại. 4 Khi ngươi khấn-hứa sự gì với Đức Chúa Trời, chớ chậm mà hoàn nguyện; vì Ngài chẳng vui-thích kẻ dại: vậy, khá trả đều gì ngươi hứa. 5 Thà đừng khấn-hứa, hơn là khấn-hứa mà lại không trả. 6 Đừng cho miệng ngươi làm cho xác-thịt mình phạm tội, và chớ nói trước mặt sứ-giả của Đức Chúa Trời rằng ấy là lầm-lỗi. Sao làm cho Đức Chúa Trời nổi giận vì lời nói ngươi, và Ngài làm hư công-việc của tay ngươi? 7 Đâu có chiêm-bao vô-số và nhiều lời quá, đó cũng có sự hư-không nhiều; song ngươi hãy kính-sợ Đức Chúa Trời.
8 Khi ngươi thấy trong xứ có kẻ nghèo bị hà-hiếp, hoặc thấy sự phạm đến lẽ chánh-trực, sự trái phép công-bình, thì chớ lấy làm lạ; vì có kẻ cao hơn kẻ cao vẫn coi-chừng, lại còn có Đấng cao hơn nữa. 9 Song một vua hay cày-cấy ruộng, ấy vẫn ích-lợi cho xứ mọi bề.
10 Kẻ tham tiền-bạc chẳng hề chán-lắc tiền-bạc; kẻ ham của-cải chẳng hề chán về huê-lợi. Đều đó cũng là sự hư-không. 11 Hễ của-cải thêm nhiều chừng nào, kẻ ăn cũng thêm nhiều chừng nấy. Chủ của-cải được ích gì hơn là xem-thấy nó trước mặt chăng?
12 Giấc-ngủ của người làm việc là ngon, mặc dầu người ăn ít hay nhiều; nhưng sự chán-lắc làm cho người giàu không ngủ được.
13 Có một tai-nạn dữ mà ta đã thấy dưới mặt trời: ấy là của-cải mà người chủ dành-chứa lại, trở làm hại cho mình, 14 hoặc vì cớ tai-họa gì, cả của-cải nầy phải mất hết; nếu người chủ sanh được một con trai, thì để lại cho nó hai tay không. 15 Mình lọt ra khỏi lòng mẹ trần-truồng thể nào, ắt sẽ trở về thể ấy, và về các huê-lợi của sự lao-khổ mình, chẳng có vật gì tay mình đem theo được. 16 Đều nầy cũng là một tai-nạn lớn: người ra đời thể nào, ắt phải trở về thể ấy. Vậy, chịu lao-khổ đặng theo luồng gió thổi, có ích-lợi gì chăng? 17 Lại trọn đời mình mình ăn trong sự tối-tăm, phải nhiều sự buồn-rầu đau-đớn và phiền-não. 18 Kìa, ta đã nhìn-thấy rằng ăn, uống, và hưởng phước của sự lao-khổ mình làm ở dưới mặt trời trọn trong những ngày mà Đức Chúa Trời ban cho, ấy thật là tốt và hay; vì đó là kỷ-phần mình. 19 Hễ Đức Chúa Trời ban cho người nào giàu-có, của-cải, làm cho người có thế ăn lấy, nhận-lãnh kỷ-phần, và vui-vẻ trong công-lao của mình,… ấy là một sự ban-cho của Đức Chúa Trời; 20 nhân người sẽ ít nhớ những ngày của đời mình; vì Đức Chúa Trời ứng đáp người bằng sự vui-mừng trong lòng người.
Của-cải mà người ta hưởng không đặng và sự ước-ao không chán, đều là hư-không
6 1 Có một tai-nạn khác mà ta đã thấy dưới mặt trời, thường làm nặng-nề cho loài người. 2 Kìa có một người mà Đức Chúa Trời đã ban cho sự giàu-có, của-cải, và sang-trọng, đến đỗi mọi sự lòng người ước-ao, chẳng thiếu gì hết; nhưng Đức Chúa Trời không cho người có thể ăn lấy, bèn là một người khác được ăn. Ấy là một sự hư-không, một tai-nạn cực-khổ. 3 Nếu một người sanh trăm con trai, và sống nhiều năm cho đến cao niên trường-thọ, mà lòng chẳng được hưởng phước, và chết chẳng được chôn; ta nói đứa con sảo còn hơn người ấy; 4 vì đứa con sảo ra hư-không, lại trở về sự tối-tăm, và tên nó bị sự u-ám vùi-lấp. 5 Nó không thấy mặt trời, cũng không biết đến; nó có được phần an-nghỉ hơn người kia. 6 Người dầu sống đến hai ngàn năm, mà không hưởng được chút phước nào, cuối-cùng cả thảy há chẳng về chung một chỗ sao?
7 Mọi sự lao-khổ của loài người là vì miệng mình, song không hề được thỏa nguyện.
8 Người khôn-ngoan hơn chi kẻ ngu-muội? Người nghèo biết đạo ăn ở trước mặt người ta, nào có ích chi?
9 Sự gì thấy bằng mắt hơn là sự tham-muốn buông-tuồng; đều đó lại là một sự hư-không, theo luồng gió thổi.
7 13 Hãy xem-xét công-việc của Đức Chúa Trời; vì vật gì Ngài đã đánh cong, ai có thể làm ngay lại được?
14 Trong ngày thới-thạnh hãy vui-mừng, trong ngày tai-nạn hãy coi-chừng; vì Đức Chúa Trời đặt ngày nầy đối với ngày kia, hầu cho người đời chẳng thấy trước đặng đều sẽ xảy ra sau mình.
Phải kính vua
8 2 Ta khuyên rằng: Vì cớ lời thề cùng Đức Chúa Trời, khá gìn-giữ mạng vua. 3 Chớ vội lui ra khỏi trước mặt người; đừng ghi-mài trong sự ác, vì vua làm đều chi đẹp lòng mình. 4 Vả lại, lời vua có quyền; ai dám nói với người rằng: Ngươi làm chi? 5 Ai tuân-theo lịnh người thì chẳng biết sự tai-nạn, và lòng người khôn-ngoan biết thì-thế và phép-lệ. 6 Vì tuy loài người bị sự tai-nạn bối-rối nhiều, phàm sự gì cũng có thì-thế và phép-lệ. 7 Vì người chẳng biết đều chi sẽ xảy đến; ai có thế nói trước được các việc sẽ xảy ra làm sao?
8 Chẳng có ai cai-trị được sanh-khí để cầm sanh-khí lại; lại chẳng ai có quyền về ngày chết; trong khi tranh-chiến chẳng có sự miễn-thứ; sự gian-ác nào cứu được kẻ làm ra nó.
9 Ta có thấy các đều đó; ta chuyên lòng suy-nghĩ về mọi việc làm ra ở dưới mặt trời. Có khi người nầy cai-trị trên người kia mà làm tai-hại cho người ấy.
10 Ta cũng thấy những kẻ gian-ác qua đời, và được chôn bình-yên; còn những người làm lành lại phải lìa khỏi nơi thánh, bị người đồng-thành quên đi. Ấy cũng là sự hư-không.
Trí loài người chẳng giải được các vấn-đề
11 Bởi chẳng thi-hành ngay án phạt những việc ác, nên lòng con loài người chuyên làm đều ác. 12 Vì kẻ có tội làm ác một trăm lần vẫn được trường-thọ; dầu vậy, ta biết rằng kẻ kính-sợ trước mặt Đức Chúa Trời, sau rốt ắt được phước. 13 Nhưng kẻ ác chẳng sẽ được phước; cũng sẽ không được sống lâu, vì đời nó giống như bóng qua; ấy tại nó không kính-sợ trước mặt Đức Chúa Trời.
14 Lại còn có một sự hư-không khác trên thế-gian: lắm người công-bình bị đãi theo công-việc kẻ ác, và lắm kẻ ác lại được đãi theo công-việc người công-bình. Ta nói rằng đều đó cũng là sự hư-không. 15 Ta bèn khen sự vui-mừng, bởi vì dưới mặt trời chẳng có đều gì tốt cho loài người hơn là ăn, uống, và vui-sướng; vì ấy là đều còn lại cho mình về công-lao trọn trong các ngày của đời mình, mà Đức Chúa Trời ban cho mình dưới mặt trời.
9 13 Ta cũng đã thấy sự khôn-ngoan nầy dưới mặt trời, thật lấy làm cả-thể. 14 Có thành nhỏ kia được một ít dân-sự, một vua cường-thạnh đến vây-hãm nó, đắp những lũy cao lớn cùng nó. 15 Vả, trong thành ấy có một người nghèo mà khôn, dùng sự khôn-ngoan mình giải-cứu thành ấy; song về sau không ai nhớ đến người nghèo đó. 16 Ta bèn nói rằng: Sự khôn-ngoan hơn sức-mạnh; nhưng mà sự khôn-ngoan của người nghèo bị khinh-dể, và lời nói của người không ai nghe.
17 Lời của người khôn-ngoan được nghe tại nơi êm-lặng còn hơn tiếng kêu-la của kẻ cai-trị trong đám dại-dột. 18 Sự khôn-ngoan hơn đồ binh-khí; nhưng chỉ một người có tội phá-hủy được nhiều sự lành.