Ngày 24 tháng Tư

Đọc Thi thiên 88, 91, 95, 108, 109,

Tác-giả nài-khẩn Chúa cứu mình khỏi chết
Thơ hát của con-cháu Cô-rê. Cho thầy nhạc-chánh, theo giọng trầm. Thơ dạy-dỗ Hê-man, người Ếch-ra-hít, làm

88 1 Hỡi Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời về sự cứu-rỗi tôi,
Ngày và đêm tôi kêu-cầu trước mặt Chúa.
2 Nguyện lời cầu-nguyện tôi thấu đến trước mặt Chúa;
Xin hãy nghiêng tai qua nghe tiếng kêu-cầu của tôi.
3 Vì linh-hồn tôi đầy-dẫy sự hoạn-nạn,
Mạng-sống tôi hầu gần Âm-phủ.
4 Tôi bị kể vào số những kẻ đi xuống huyệt;
Tôi khác nào một người chẳng có ai giúp-đỡ,
5 Bị bỏ giữa kẻ chết,
Giống như những kẻ bị giết nằm trong mồ-mả,
Mà Chúa không còn nhớ đến,
Là kẻ bị truất khỏi tay Chúa.
6 Chúa đã để tôi nằm nơi hầm cực sâu,
Tại chốn tối-tăm trong vực thẳm.
7 Cơn giận Chúa đè nặng trên tôi,
Chúa dùng các lượn-sóng Chúa làm tôi cực-nhọc.(Sê-la)
8 Chúa khiến những kẻ quen-biết tôi lìa xa tôi,
Làm tôi thành một vật gớm-ghiếc cho họ;
Tôi bị cấm-cố, không ra được.
9 Mắt tôi hao-mòn vì hoạn-nạn;
Đức Giê-hô-va ơi! hằng ngày tôi cầu-khẩn Ngài,
Và giơ tay lên hướng cùng Ngài.
10 Chúa há vì kẻ chết mà sẽ làm phép lạ sao?
Những kẻ qua đời há sẽ chổi-dậy đặng ngợi-khen Chúa ư? (Sê-la)
11 Sự nhơn-từ Chúa há sẽ được truyền ra trong mồ-mả sao?
Hoặc sự thành-tín Chúa được giảng trong vực sâu ư?
12 Các phép lạ Chúa há sẽ được biết trong nơi tối-tăm sao?
Và sự công-bình Chúa há sẽ được rõ trong xứ bị bỏ quên ư?
13 Còn tôi, Đức Giê-hô-va ơi, tôi kêu-cầu cùng Ngài;
Vừa sáng lời cầu-nguyện tôi sẽ thấu đến trước mặt Ngài.
14 Đức Giê-hô-va ôi! vì sao Ngài từ-bỏ linh-hồn tôi,
Và giấu mặt Ngài cùng tôi?
15 Tôi bị hoạn-nạn hòng chết từ buổi thơ-ấu;
Tôi mang sự kinh-khiếp Chúa, và bị hoảng-hồn.
16 Sự giận-dữ Chúa trôi-trác tôi,
Sự hãi-hùng Chúa đã trừ-diệt tôi.
17 Hằng ngày các đều ấy vây quanh tôi như nước,
Cùng nhau bao-phủ tôi.
18 Chúa khiến các bậu-bạn lìa xa tôi,
Cũng đã làm kẻ quen-biết tôi ẩn nơi tối-tăm.

Người nào nhờ-cậy nơi Đức Giê-hô-va được bình-an vô-sự

91 1 Người nào ở nơi kín-đáo của Đấng Chí-Cao,
Sẽ được hằng ở dưới bóng của Đấng Toàn-Năng.
2 Tôi nói về Đức Giê-hô-va rằng: Ngài là nơi nương-náu tôi, và là đồn-lũy tôi;
Cũng là Đức Chúa Trời tôi, tôi tin-cậy nơi Ngài.
3 Ngài sẽ giải-cứu ngươi khỏi bẫy chim,
Và khỏi dịch-lệ độc-hại.
4 Ngài sẽ lấy lông Ngài mà che-chở ngươi,
Và dưới cánh Ngài, ngươi sẽ được nương-náu mình;
Sự chơn-thật Ngài là cái khiên và cái can của ngươi.
5 Ngươi sẽ chẳng sợ hoặc sự kinh-khiếp ban đêm,
Hoặc tên bay ban ngày,
6 Hoặc dịch-lệ lây ra trong tối-tăm,
Hay là sự tàn-diệt phá-hoại đương lúc trưa.
7 Sẽ có ngàn người sa-ngã bên ngươi,
Và muôn người sa-ngã bên hữu ngươi;
Song tai-họa sẽ chẳng đến gần ngươi.
8 Ngươi chỉn lấy mắt mình nhìn-xem,
Và sẽ thấy sự báo-trả cho kẻ ác.
9 Bởi vì ngươi đã nhờ Đức Giê-hô-va làm nơi nương-náu mình,
Và Đấng Chí-Cao làm nơi-ở mình,
10 Nên sẽ chẳng có tai-họa gì xảy đến ngươi,
Cũng chẳng có ôn-dịch nào tới gần trại ngươi.
11 Vì Ngài sẽ ban lịnh cho thiên-sứ Ngài,
Bảo gìn-giữ ngươi trong các đường-lối ngươi.
12 Thiên-sứ sẽ nâng ngươi trên bàn tay mình,
E chơn ngươi vấp nhằm hòn đá chăng.
13 Ngươi sẽ bước đi trên sư-tử và rắn hổ-mang;
Còn sư-tử tơ và con rắn, ngươi sẽ giày-đạp dưới chơn.
14 Bởi vì người tríu-mến ta, nên ta sẽ giải-cứu người;
Ta sẽ đặt người lên nơi cao, bởi vì người biết danh ta.
15 Người sẽ kêu-cầu ta, ta sẽ đáp lời người;
Trong sự gian-truân, ta sẽ ở cùng người,
Giải-cứu người, và tôn vinh người.
16 Ta sẽ cho người thỏa lòng sống lâu,
Và chỉ cho người thấy sự cứu-rỗi của ta.

Tác-giả ngợi-khen Đức Giê-hô-va và khuyên chúng chớ có lòng chẳng tin

95 1 Hãy đến hát-xướng cho Đức Giê-hô-va,
Cất tiếng mừng-rỡ cho hòn đá về sự cứu-rỗi chúng tôi.
2 Chúng tôi hãy lấy lời cảm-tạ mà đến trước mặt Chúa,
Vui-mừng mà hát thơ-ca cho Ngài.
3 Vì Giê-hô-va là Đức Chúa Trời rất lớn,
Là Vua cao-cả trên hết các thần.
4 Các vực sâu của đất đều ở nơi tay Ngài;
Những đỉnh núi cũng thuộc về Ngài.
5 Biển thuộc về Ngài, vì chính Ngài đã làm nó;
Còn đất khô, tay Ngài cũng đã nắn nên nó.
6 Hãy đến, cúi xuống mà thờ-lạy;
Khá quì gối xuống trước mặt Đức Giê-hô-va, là Đấng Tạo-Hóa chúng tôi!
7 Vì Ngài là Đức Chúa Trời chúng tôi:
Chúng tôi là dân của đồng cỏ Ngài,
Và là chiên tay Ngài dìu-dắt.
Ngày nay, nếu các ngươi nghe tiếng Ngài,
8 Chớ cứng lòng như tại Mê-ri-ba,
Như nhằm ngày Ma-sa trong đồng vắng,
9 Là nơi tổ-phụ các ngươi thử ta, dò ta,
Và thấy công-việc ta.
10 Trong bốn mươi năm ta gớm-ghiếc dòng-dõi nầy,
Ta phán rằng: Ấy là một dân có lòng lầm-lạc,
Chẳng từng biết đường-lối ta;
11 Nhơn đó ta nổi giận mà thề rằng:
Chúng nó sẽ chẳng hề vào sự yên-nghỉ ta.

Tác-giả ngợi-khen Đức Chúa Trời, và cầu-khẩn Ngài ban cho mình sự thắng-hơn
Thơ Đa-vít làm

108 1 Hỡi Đức Chúa Trời, lòng tôi vững-chắc;
Tôi sẽ hát, phải, linh-hồn tôi sẽ hát ngợi-khen.
2 Hỡi cầm sắt, hãy tỉnh-thức!
Chính mình tôi sẽ tỉnh-thức thật sớm.
3 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi sẽ cảm-tạ Ngài giữa các dân,
Hát ngợi-khen Ngài trong các nước.
4 Vì sự nhơn-từ Chúa lớn cao hơn các từng trời,
Sự chơn-thật Chúa đến tận các mây.
5 Hỡi Đức Chúa Trời, nguyện Chúa được tôn cao hơn các từng trời;
Nguyện sự vinh-hiển Chúa trổi cao hơn cả trái đất!
6 Xin hãy lấy tay hữu Chúa mà cứu-rỗi, và hãy đáp lời chúng tôi;
Hầu cho kẻ yêu-dấu của Chúa được giải-thoát.
7 Đức Chúa Trời đã phán trong sự thánh Ngài rằng: Ta sẽ hớn-hở;

Ta sẽ chia Si-chem và đo trũng Su-cốt.
8 Ga-la-át thuộc về ta, Ma-na-se cũng vậy;
Ép-ra-im là đồn-lũy của đầu ta;
Giu-đa là cây phủ-việt ta;
9 Mô-áp là cái chậu nơi ta tắm-rửa;
Ta sáng dép ta trên Ê-đôm;
Ta cất tiếng reo-mừng về đất Phi-li-tin.
10 Ai sẽ đưa tôi vào thành vững-bền?
Ai sẽ dẫn tôi đến Ê-đôm?
11 Hỡi Đức Chúa Trời, há chẳng phải Chúa, là Đấng đã bỏ chúng tôi sao?
Hỡi Đức Chúa Trời, Chúa không còn ra trận với đạo binh chúng tôi nữa.
12 Xin Chúa giúp-đỡ chúng tôi khỏi sự gian-truân;
Vì sự giúp-đỡ của loài người là hư-không.
13 Nhờ Đức Chúa Trời chúng tôi sẽ làm những việc cả-thể;
Vì chính Ngài sẽ giày-đạp các cừu-địch chúng tôi.

Cầu Chúa báo-thù kẻ cừu-địch
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh

109 1 Hỡi Đức Chúa Trời mà tôi ngợi-khen, xin chớ nín-lặng.
2 Vì miệng kẻ ác và miệng kẻ gian-lận
Hả ra nghịch tôi:
Chúng nó nói nghịch tôi bằng lưỡi láo-xược,
3 Vây-phủ tôi bằng lời ghen-ghét,
Và tranh-đấu với tôi vô-cớ.
4 Vì tình thương của tôi, chúng nó lại trở cừu-địch tôi;
Nhưng tôi chỉ chuyên lòng cầu-nguyện.
5 Chúng nó lấy dữ trả lành,
Lấy ghét báo thương.
6 Hãy đặt một kẻ ác cai-trị nó,
Cho kẻ cừu-địch (Theo nguyên-bổn ấy là Sa-tan) đứng bên hữu nó.
7 Khi nó bị đoán-xét, nguyện nó ra kẻ có tội,
Và lời cầu-nguyện nó bị kể như tội-lỗi.
8 Nguyện số các ngày nó ra ít,
Nguyện kẻ khác chiếm lấy chức-phận nó đi.
9 Nguyện con-cái nó phải mồ-côi,
Và vợ nó bị góa-bụa.
10 Nguyện con-cái nó hoang-đàng và ăn mày,
Phải đi xin ăn xa khỏi nhà hoang của chúng nó.
11 Nguyện chủ nợ tận-thủ mọi vật nó có.
Kẻ ngoại cướp lấy huê-lợi về công-lao nó.
12 Nguyện chẳng ai làm ơn cho nó,
Không ai có lòng thương-xót con mồ-côi nó.
13 Nguyện dòng-dõi nó bị diệt đi,
Tên chúng nó bị xóa mất trong đời kế sau.
14 Nguyện sự gian-ác tổ-phụ nó bị nhắc lại trước mặt Đức Giê-hô-va;
Nguyện tội-lỗi mẹ nó không hề bôi bỏ được.
15 Nguyện các tội-ác ấy hằng ở trước mặt Đức Giê-hô-va,
Để Ngài cất kỷ-niệm chúng nó khỏi đất;
16 Bởi vì người không nhớ làm ơn,
Song bắt-bớ người khốn-cùng thiếu-thốn,
Và kẻ có lòng đau-thương, đặng giết đi.
17 Nó ưa sự rủa-sả, sự rủa-sả bèn lâm vào nó;
Cũng không thích chúc phước; phước bèn cách xa nó.
18 Nó cũng mặc mình bằng sự rủa-sả khác nào bằng cái áo;
Sự rủa-sả chun thấm vào thân nó như nước,
Vô xương-cốt như dầu.
19 Nguyện sự rủa-sả vì nó làm như cái áo để đắp mình,

Như cái đai để thắt lưng luôn luôn.
20 Đức Giê-hô-va sẽ báo-trả như vậy cho kẻ cừu-địch tôi,
Và cho những kẻ nói hành linh-hồn tôi.
21 Nhưng, hỡi Chúa Giê-hô-va, nhơn danh Chúa, xin hãy hậu-đãi tôi;
Vì sự nhơn-từ Chúa là tốt; xin hãy giải-cứu tôi;
22 Vì tôi khốn-cùng thiếu-thốn,
Lòng tôi bị đau-thương trong mình tôi.
23 Tôi qua đời như bóng ngã dài,
Bị đuổi đây đuổi đó khác nào cào cào.
24 Gối tôi run yếu vì kiêng ăn,
Thịt tôi ra ốm, không còn mập nữa.
25 Tôi cũng thành sự sỉ-nhục cho chúng nó;
Hễ chúng nó thấy tôi bèn lắc đầu.
26 Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi ôi! xin giúp-đỡ tôi,
Cứu tôi theo sự nhơn-từ Chúa;
27 Hầu cho người ta biết rằng ấy đây là tay Chúa,
Chính Ngài, Đức Giê-hô-va ơi, đã làm đều đó.
28 Chúng nó thì rủa-sả, nhưng Chúa lại ban phước.
Khi chúng nó dấy lên, ắt sẽ bị hổ-thẹn,
Còn kẻ tôi-tớ Chúa sẽ được vui-vẻ.
29 Nguyện kẻ cừu-địch tôi phải mặc mình bằng sự sỉ-nhục,
Bao-phủ mình bằng sự hổ-thẹn nó khác nào bằng cái áo.
30 Bấy giờ miệng tôi sẽ hết sức cảm-tạ Đức Giê-hô-va,
Ngợi-khen Ngài ở giữa đoàn đông;
31 Vì Ngài đứng bên hữu người thiếu-thốn,
Đặng giải-cứu người khỏi kẻ đoán-xét linh-hồn người.

< Lui    Trang Lịch     Tới >