Ngày 03 tháng Ba

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Lê-vi 13:1-59; 14:33-57; 24:8-9; 15:1-12, 16-27; 32-33; Dân 5:1-4; 15:31

Quy định về Sức khỏe

Trong Luật Môi-se có mối quan hệ chặt chẽ giữa sự sạch sẽ và sự tin kính. Những người mắc các bệnh về tiết dịch cơ thể và các bệnh khác – đặc biệt là những khuyết tật trên da được gọi là bệnh phong – cũng được coi là không thanh sạch về mặt nghi lễ. Các luật tôn giáo và nghi lễ đã đề cập trước đó bao gồm các nghi thức thanh tẩy cho những người này. Các quy định về chẩn đoán và điều trị được trình bày riêng trong phần này.

Luật-lệ về bịnh phung

13   1 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se và A-rôn rằng: 2 Khi một người nào da trên mình nổi sưng, mụt lở, hoặc một đém trắng, dường sẽ trở thành trên da mình một vít phung, thì người ta phải dẫn người đó đến thầy tế-lễ A-rôn, hay là đến một trong các con trai người là những thầy tế-lễ. 3 Thầy tế-lễ sẽ khán vít ở trên da thân người; nếu lông vít đó đã trở thành trắng, và nếu vít hủng xuống sâu hơn da thân mình, ấy là một vít phung: thầy tế-lễ khán rồi sẽ định người nầy là ô-uế.

4 Còn nếu có một đém trắng trên da thân người, đém không sủng xuống sâu hơn da, và nếu lông không trở thành trắng, thì thầy tế-lễ phải giam người đó trong bảy ngày. 5 Qua ngày thứ bảy, thầy tế-lễ sẽ khán người, nếu vít đó ngừng lại, không ăn lan trên da, thì phải giam người một lần thứ nhì bảy ngày nữa. 6 Qua ngày thứ bảy, thầy tế-lễ sẽ khán người lại; nếu vít đó đã tái, không ăn lan trên da, thì thầy tế-lễ sẽ định người đó là tinh-sạch; ấy là mụt lở mà thôi. Người đó phải giặt áo-xống mình, thì sẽ được tinh-sạch. 7 Nhưng nếu sau khi người đã đến trước mặt thầy tế-lễ để được định là tinh-sạch, mụt lở còn phát lại trên da, thì người phải đến thầy tế-lễ một lần thứ nhì.. 8 Thầy tế-lễ sẽ khán cho, nếu mụt lở đã ăn lan trên da thì phải định người là ô-uế; ấy là bịnh phung vậy.

9 Khi có một vít phung trên người nào, thì phải dẫn người đó đi tỏ mình cùng thầy tế-lễ. 10 Thầy tế-lễ khán cho; nếu có nổi sưng sắc trắng trên da làm cho lông trở thành trắng, và có một lằn thịt chín đỏ nơi chỗ sưng đó, 11 ấy là bịnh phung thâm-niên trong da của thân người, thầy tế-lễ sẽ định người là ô-uế, không nên giam họ, vì đã bị ô-uế rồi.

12 Còn nếu phung lở trên da, bao phủ hết da của người có vít đó, từ đầu chí chơn, khắp nơi nào thầy tế-lễ dòm thấy được, 13 thì thầy tế-lễ phải khán cho; nếu phung bao phủ cùng hết thịt, thì sẽ định người có vít là tinh-sạch; người đã hóa trắng cùng mình, nên được tinh-sạch vậy. 14 Nhưng ngày nào phát ra thịt chín đỏ, thì người bị ô-uế. 15 Khi thầy tế-lễ thấy thịt chín đỏ thì phải định người là ô-uế; thịt chín đỏ là ô-uế; ấy là bịnh phung vậy. 16 Nhưng nếu thịt chín đỏ thay đi, hóa ra trắng, thì người phải đi tỏ mình cùng thầy tế-lễ; 17 thầy tế-lễ khán cho, và nếu vít đã trở thành trắng, thì phải định người có vít là tinh-sạch, vì đã được tinh-sạch rồi.

18 Khi một người nào trên da thân mình có mụt chốc đã chữa lành, 19 và tại chỗ mụt chốc có nổi sưng sắc trắng hay là một đém trắng-hồng, thì người đó phải đi tỏ mình cùng thầy tế-lễ; 20 thầy tế-lễ khán cho; nếu cái đém hủng sâu hơn da, và nếu lông trở thành trắng, thì thầy tế-lễ phải định người là ô-uế; ấy là một vít phung đã lở trong mụt chốc vậy. 21 Còn nếu thầy tế-lễ khán, không thấy lông trắng trong chỗ đém, không hủng sâu hơn da, và thấy đã trở thành tái, thì hãy giam người đó trong bảy ngày. 22 Nếu đém ăn lan trên da thì thầy tế-lễ phải định người là ô-uế; ấy là một vít phung vậy. 23 Còn nếu vít cầm-cự một chỗ, không ăn lan ra, ấy là thẹo của mụt chốc; thầy tế-lễ phải định người là tinh-sạch

24 Khi người nào bị phỏng lửa trên da, và dấu phỏng là một đém trắng-hồng hay là trắng, 25 thì thầy tế-lễ khán cho; nếu trong đém lông trở thành trắng, và nếu đém hủng sâu hơn da, ấy là bịnh phung lở trong mụt phỏng vậy. Thầy tế-lễ phải định người nầy là ô-uế; ấy là một vít phung. 26 Còn nếu thầy tế-lễ khán, không thấy lông trắng trong đém, không hủng sâu hơn da, và thấy đã tái rồi, thì hãy giam người nầy trong bảy ngày. 27 Qua ngày thứ bảy thầy tế-lễ khán người, nếu đém ăn lan trên da, thì phải định người là ô-uế; ấy là vít phung. 28 Còn nếu đém cầm-cự một chỗ, không ăn lan trên da và tái đi, ấy là sưng phỏng. Thầy tế-lễ phải định người là tinh-sạch, vì là thẹo phỏng lửa.

29 Khi nào một người nam hay nữ có vít trên đầu, hoặc nơi râu, 30 thì thầy tế-lễ khán vít đó. Nếu vít hủng sâu hơn da, có lông nhỏ vàng-vàng, thì thầy tế-lễ phải định người ra ô-uế; ấy là tật đòng-đanh, tức là bịnh phung của đầu hay là của râu. 31 Còn nếu khi thầy tế-lễ khán vít đòng-đanh, thấy vít không hủng sâu hơn da, và không thấy có lông đen, thì phải giam người có vít đòng-đanh trong bảy ngày. 32 Qua ngày thứ bảy thầy tế-lễ khán vít; nếu đòng-đanh không ăn lan ra, không có lông vàng-vàng, và không hủng sâu hơn da, 33 thì người đó phải cạo gọt, nhưng không nên cạo gọt chỗ vít đòng-đanh, rồi thầy tế-lễ sẽ giam người một lần thứ nhì bảy ngày nữa. 34 Đoạn ngày thứ bảy, thầy tế-lễ khán cho; nếu đòng-đanh không ăn lan trên da, không hủng sâu hơn da, thì thầy tế-lễ phải định người là tinh-sạch; kẻ bịnh phải giặt áo-xống mình, thì sẽ được tinh-sạch. 35 Nhưng nếu sau khi người đã được định là tinh-sạch, đòng-đanh lại còn ăn lan trên da, thì thầy tế-lễ phải khán cho. 36 Nếu đòng-đanh đã ăn lan trên da rồi, thầy tế-lễ không cần tìm thấy lông vàng-vàng, người đã bị ô-uế. 37 Nhưng nếu đòng-đanh xem bộ ngừng lại, và đã lố mọc lông đen, đòng-đanh đã lành: người đã được tinh-sạch, và thầy tế-lễ phải định người là tinh-sạch.

38 Khi nào người nam hay nữ trên da thân mình có những đém trắng, 39 thầy tế-lễ sẽ khán cho. Nếu trên da thân người có những đém trắng-xanh, ấy là một đém trắng lở trên da mà thôi: người vẫn tinh-sạch. 40 Khi một người nào đầu rụng tóc, ấy là một người sói đầu: người vẫn tinh-sạch. 41 Nếu đầu người rụng tóc về phía mặt, ấy là một người sói trán: người vẫn tinh-sạch. 42 Còn nếu trong chỗ sói phía trước hay là phía sau có một vít trắng-hồng, ấy là bịnh phung lở ra ở chỗ sói phía trước hay là phía sau. 43 Thầy tế-lễ phải khán cho; nếu nơi sưng của vít trong chỗ sói phía trước hay là phía sau có màu trắng-hồng, giống như bịnh phung tại da của thân người, 44 thì người nầy bị phung, thầy tế-lễ sẽ định người là ô-uế; vít người ở nơi đầu.

45 Vả, người đã bị vít phung rồi phải xé quần-áo, đầu trần, che râu lại và la rằng: Ô-uế! ô-uế! 46 Trọn lúc nào người có vít, thì sẽ bị ô-uế, phải ở một mình ngoài trại-quân.

Luật-lệ về sự lên mốc trên áo-xống

47 Khi nào lên mốc trên quần-áo, như vít phung, bất luận trên quần-áo bằng lông chiên hay quần-áo bằng vải gai, 48 trên canh hay trên chỉ bằng gai, hoặc bằng lông chiên, trên da hay là trên món nào bằng da; 49 nếu vít đó màu xanh-xanh hay đỏ-đỏ, trên quần-áo hoặc trên da, trên canh hoặc trên chỉ hay là trên món nào bằng da, thì phải coi như bịnh phung, đem đến tỏ cho thầy tế-lễ. 50 Thầy tế-lễ sẽ khán cho, và giam món có vít ấy trong bảy ngày. 51 Qua ngày thứ bảy, thầy tế-lễ khán vít lại; nếu vít ăn lan trên quần-áo, trên canh hay chỉ, trên da hay trên món chi bằng da, thì phải coi như bịnh phung ăn luồn; món đó bị ô-uế. 52 Vậy, người phải đốt quần-áo, canh hay chỉ bằng lông chiên hoặc bằng gai, hoặc các món chi làm bằng da, ở trên nó mà đã bị vít, vì là một bịnh phung ăn ruồng: phải thiêu đi.

53 Còn nếu thầy tế-lễ khán, chẳng thấy vít đó ăn lan trên quần-áo, trên canh hay trên chỉ, hoặc các món chi làm bằng da, 54 thì người hãy biểu họ đem giặt món có vít đó đi, rồi giam nó một lần thứ nhì trong bảy ngày nữa. 55 Khi giặt rồi, thầy tế-lễ sẽ khán lại, nếu vít đó không phai màu và cũng chẳng ăn lan ra, thì món đó là ô-uế: ngươi hãy đem thiêu đi, vì là một thứ vít mốc ăn vào bề trái hay là bề mặt. 56 Còn nếu sau khi giặt rồi, thầy tế-lễ thấy vít đã tái, thì phải gỡ nó khỏi quần-áo, da, canh hay chỉ đi. 57 Nếu vít mốc còn ló lên lại trên quần-áo, trên canh hay chỉ, hoặc trên món chi bằng da, thì phải coi như một vít phung, và thiêu món có vít đó đi. 58 Nhưng quần-áo, canh hay chỉ, hoặc món nào bằng da mà ngươi đã giặt, và vít đã lặn rồi, thì hãy đem giặt một lần thứ nhì nữa, đoạn sẽ được tinh-sạch. 59 Đó là luật-lệ về vít lên mốc như phung trên quần-áo bằng lông chiên hay bằng vải gai, trên canh hay chỉ, hoặc trên món chi bằng da, chiếu theo luật-lệ đó mà phải định là tinh-sạch hay là ô-uế.

Vít mốc trong nhà

14  33 Đức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se và A-rôn rằng: 34 Khi nào các ngươi sẽ vào xứ Ca-na-an, mà ta sẽ cho các ngươi làm sản-nghiệp, nếu ta giáng một vít mốc như vít phung trong nhà nào của xứ các ngươi sẽ được làm sản-nghiệp, 35 chủ nhà đó phải đến cáo cùng thầy tế-lễ rằng: Tôi thấy như có một vít mốc trong nhà. 36 Trước khi vào khán vít mốc đó, thầy tế-lễ phải truyền họ đem đồ-đạc trong nhà ra hết, hầu cho khỏi bị lây ô-uế; sau dời xong, thầy tế-lễ sẽ vào đặng khán nhà. 37 Người sẽ xem vít đó, nếu nó ở nơi vách có lỗ màu xanh-xanh, hoặc đỏ-đỏ, bộ sâu hơn mặt vách, 38 thì thầy tế-lễ phải đi ra đến cửa ngoài, niêm nhà lại trong bảy ngày. 39 Ngày thứ bảy, thầy tế-lễ trở lại, nếu thấy vít ăn lan ra trên vách nhà, 40 thì phải truyền gỡ mấy cục đá bị vít lây, liệng ra ngoài thành trong một nơi dơ-dáy; 41 đoạn biểu người ta cạo trong nhà và chung-quanh nhà, và hốt bỏ bụi cạo đó ra ngoài thành trong một nơi dơ-dáy; 42 rồi lấy đá khác trám vào chỗ đá cũ, và đem hồ mới tô lại khắp nhà.

43 Nhưng nếu sau khi đã gỡ mấy cục đá, cạo nhà và tô lại, vít đó trở lại lở trong nhà, 44 thì thầy tế-lễ phải đến khán nữa. Nếu thấy vít ăn lan ra, ấy là một vít phung ăn ruồng nhà; nhà đã bị ô-uế. 45 Vậy họ phải phá nhà đi, đá, gỗ và hồ, rồi đem đổ hết thảy ngoài thành trong một nơi dơ-dáy. 46 Trong lúc niêm nhà, ai đi vào thì sẽ bị lây ô-uế cho đến chiều tối. 47 Ai ngủ, hoặc ăn trong nhà đó phải giặt quần-áo mình.

48 Nhưng sau khi nhà đã tô rồi, nếu thầy tế-lễ trở lại, khán thấy vít không ăn lan trong nhà, thì phải định nhà là tinh-sạch, vì vít đó đã lành rồi. 49 Đặng làm lễ nên thanh-sạch cho nhà, người phải lấy hai con chim, cây hương-nam, màu đỏ sặm và nhành kinh-giới; 50 giết một con chim trong chậu sành, trên nước chảy, 51 rồi lấy cây hương-nam, nhành kinh-giới, màu đỏ sặm, và con chim sống, nhúng hết trong huyết con chim đã cắt cổ trên nước chảy, và rảy bảy lần trên nhà. 52 Vậy, người dùng huyết con chim, nước chảy, con chim sống, cây hương-nam, nhành kinh-giới, và màu đỏ sặm đặng làm lễ khiến nhà nên thanh-sạch. 53 Đoạn, người thả con chim sống bay ra ngoài thành đến nơi ruộng; người sẽ làm lễ chuộc tội cho nhà, thì nhà sẽ được sạch.

54 Đó là luật-lệ về các thứ vít phung và tật đòng-đanh, 55 về vít mốc trên quần-áo và nhà ở, như vít phung, 56 về chỗ sưng, chỗ lở ra và chỗ đém, 57 đặng dạy cho biết khi nào ô-uế, và khi nào tinh-sạch. Đó là luật-lệ về bịnh phung vậy.

(Phục truyền) 24  8 Hãy coi chừng tai-vạ bịnh phung, để gìn-giữ làm theo mọi đều mà thầy tế-lễ về dòng Lê-vi sẽ giảng-dạy các ngươi; các ngươi phải coi chừng mà làm y như ta đã dặn-biểu những thầy tế-lễ. 9 Hãy nhớ lại đều Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi làm cho Mi-ri-am dọc đường, khi các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

(Lê-vi) 15   1 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se và A-rôn rằng: 2 Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Phàm người nam nào thân mình bị bịnh bạch-trược, thì vì cớ đó bị ô-uế; 3 sự ô-uế người bởi nơi bạch-trược: hoặc thân mình chảy bạch-trược ra hay là ứ lại, thì người bị ô-uế. 4 Hễ giường nào người bịnh bạch-trược nằm, đều sẽ bị ô-uế: và các vật nào người ngồi trên cũng sẽ bị ô-uế. 5 Ai đụng đến giường người, phải giặt quần-áo mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 6 Ai ngồi trên vật chi mà người bịnh bạch-trược đã ngồi, phải giặt quần-áo mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 7 Ai đụng đến mình người bịnh bạch-trược, phải giặt quần-áo mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 8 Nếu người bịnh bạch-trược nhổ nhằm người nào tinh-sạch, thì người đó phải giặt quần-áo mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 9 Hễ xe nào người bịnh bạch-trược ngồi lên đều sẽ bị ô-uế. 10 Hễ ai đụng đến bất-kỳ vật chi dưới mình người bịnh bạch-trược, đều sẽ bị ô-uế đến chiều tối. Còn ai mang các vật đó, phải giặt quần- mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 11 Ai bị người bịnh bạch-trược rờ đến mà nếu người bịnh đó không rửa tay mình trong nước, thì ai đó phải giặt quần- mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 12 Đồ sành bị người bịnh bạch-trược đụng đến, phải đập bể đi, còn đồ gỗ, thì rửa trong nước.

13 Vả, khi người nam bị bịnh bạch-trược đã lành rồi, thì phải tính từ ngày lành đến bảy ngày, kế giặt quần-áo mình và tắm trong nước chảy; đoạn, người sẽ được tinh-sạch. 14 Qua ngày thứ tám, người bắt cho mình hai chim cu, hay là hai con bò-câu con, đến trước mặt Đức Giê-hô-va, tại cửa hội-mạc, và đưa cho thầy tế-lễ. 15 Thầy tế-lễ sẽ dâng con nầy làm của-lễ chuộc tội, con kia làm của-lễ thiêu; vậy, thầy tế-lễ vì cớ bịnh bạch-trược, sẽ làm lễ chuộc tội cho người trước mặt Đức Giê-hô-va.

16 Hễ người nam di-tinh, phải tắm trọn mình trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 17 Phàm quần-áo và da bị dính, phải giặt rửa trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối.

18 Khi nào người nam và người nữ giao-cấu nhau, thì phải tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối.

19 Khi nào một người nữ có kinh-nguyệt, phải chịu ô-uế trong bảy ngày; hễ ai đụng đến người, sẽ bị ô-uế đến chiều tối. 20 Phàm vật gì người nằm hay ngồi trên trong lúc mình không sạch, sẽ bị ô-uế. 21 Ai đụng đến giường người, phải giặt quần- mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 22 Ai đụng đến vật gì người đã ngồi trên, phải giặt quần-áo mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 23 Nếu có vật chi nơi giường, hoặc trên đồ người ngồi, hễ ai đụng đến, sẽ bị ô-uế đến chiều tối. 24 Ví bằng một người nam giao-cấu cùng người nữ đó, và sự ô-uế kinh-nguyệt dính người nam, thì người nam sẽ bị ô-uế trong bảy ngày; phàm giường nào người nằm đều cũng sẽ bị ô-uế.

25 Khi một người nữ ngoài kỳ kinh-nguyệt mình lại có lưu huyết nhiều ngày, hoặc là bị mất quá kỳ, sẽ bị ô-uế trọn trong lúc lưu huyết như trong lúc kinh-nguyệt mình vậy. 26 Trong trọn lúc lưu huyết, bất-kỳ giường nào người nằm trên sẽ như cái giường của kỳ kinh-nguyệt, và mọi vật nào người ngồi trên, đều sẽ bị ô-uế như trong kỳ kinh-nguyệt vậy. 27 Ai đụng đến các vật đó sẽ bị ô-uế; phải giặt quần- mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 

32 Đó là luật-lệ về người nào bị bịnh bạch-trược hay là vì cớ di-tinh bị ô-uế, 33 về người nữ có kỳ kinh-nguyệt, về mọi người, hoặc nam hay nữ, bị bạch-trược, và về người nam giao-cấu cùng người nữ trong khi kinh-nguyệt.

Những người ô-uế bị đuổi ra khỏi trại-quân

5   1 Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 2 Hãy biểu dân Y-sơ-ra-ên đuổi ra ngoài trại-quân hết thảy người phung, người có bịnh bạch-trược, và người vì cớ đụng đến một xác chết nào đã bị ô-uế. 3 Bất-luận nam hay nữ, các ngươi phải đuổi họ ra ngoài trại-quân, hầu cho họ không làm cho trại-quân bị ô-uế, là nơi ta ngự ở trong. 4 Dân Y-sơ-ra-ên bèn làm như vậy, đuổi họ ra khỏi trại-quân, y như Đức Giê-hô-va đã truyền lịnh cho Môi-se vậy.

15  31 Thế thì, các ngươi sẽ phân cách dân Y-sơ-ra-ên ra xa sự ô-uế của họ, kẻo họ làm ô-uế hội-mạc ta vẫn ở giữa họ, mà phải chết trong sự ô-uế mình chăng.